Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 185: Chợ Đen Đúng Là Tốt

Chương 185: Chợ Đen Đúng Là TốtChương 185: Chợ Đen Đúng Là Tốt
"Nghe nói huyện thành có chợ đen, tôi muốn đi xem."
Ngô Tiểu Anh tiến đến bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói thầm.
Cô ấy đã sớm muốn xem chợ đen trông như thế nào, chẳng qua vẫn luôn không tìm được cơ hội.
"Tiểu Anh, lá gan của cô đúng là lớn."
Nói thật, Từ Kiều Kiều cũng muốn đi xem, nhưng mà cô ấy không dám.
Ngô Tiểu Anh cười ngượng ngùng, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, cô đi không?"
"Tôi không sao cả, các cô muốn đi thì mọi người đi cùng nhau."
Ngô Tiểu Anh và Từ Kiều Kiều bắt đầu suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi xem một lát."
Đầu hẻm chợ đen.
Ông già vẫn giống như thường ngày, cảnh giác nhìn người lui tới.
Ba người hóa trang đơn giản cho mình, tay xách theo giỏ tre.
Ông già đánh giá một lát xong, vô cùng sảng khoái để bọn họ đi vào.
Chợ đen vẫn khiêm tốn như trước, hôm nay người mua bán trong ngõ nhỏ nhiều hơn xưa chút.
Mọi người an tĩnh giao dịch, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Bị bầu không khí này cảm nhiễm, Ngô Tiểu Anh đang hưng phấn ổn định lại tâm trạng, câm miệng.
"Thật nhiều người!"
Ngô Tiểu Anh nhìn đông nhìn tây, cũng không có ý muốn mua.
Thực ra là vì đồ ở chợ đen quá đắt, cô ấy không mua nổi.
"Hóa ra người huyện thành còn lớn gan hơn chúng ta."
Từ Kiều Kiểu mở mang thêm kiến thức, trên mặt trùm một tấm vải, mở to đôi mắt nhìn khắp nơi.
Dưới khăn lụa, trên gương mặt của Lục Thanh Nghiên có chút ý cười.
"Nếu không phải thiếu quần áo, thiếu lương thực, người nào dám mạo hiểm tới nơi này."
Hai người vô cùng tán đồng, bắt đầu đi dạo không mục đích một lát.
"Chợ đen đúng là tốt, đáng tiếc quá đắt." Ngô Tiểu Anh nhìn trúng một số thứ, dò hỏi giá cả sợ tới mức lập tức chạy trốn.
Trên người Từ Kiều Kiều cũng không có tiền, chỉ có thể nhìn giống như Ngô Tiểu Anh.
Lục Thanh Nghiên đi theo sau bọn họ, nhìn tùy ý một cái.
Đột nhiên tầm mắt của cô dừng lại, nhìn chằm chằm một góc.
Một bóng dáng quen thuộc ngồi xổm ở góc chợ đen, ở trước mặt cô ta còn bày mấy cân gạo và thịt heo.
Lục Thanh Nghiên cho rằng mình nhận nhầm, còn cẩn thận nhìn một lát.
Cuối cùng cô chắc chắn, người nọ chính là Trần Ni!
Vậy mà Trần Ni tới chợ đen?
Còn có lương thực và thịt heo bán?
Cô ta lấy đâu ra lương thực?
Chỉ mới có một hai ngày, sao Trần Ni trở nên kỳ lạ như vậy?
Trần Ni ngồi xổm trong góc, thay hình đổi dạng không biết mình đã bị lộ.
Lúc này trước mặt cô ta có mấy người, cả đám dò hỏi cô ta giá thịt heo và gạo.
Trần Ni hơi ngốc, cô ta đâu biết giá cả?
Với đầu óc ngu ngốc của Trần Ni, đương nhiên sẽ không biết được trước khi bán đồ còn cần hỏi thăm giá cả trước.
"Tiểu Thất, ta nên bán bao nhiêu?"
"Tiểu Thất không biết, kiến nghị ký chủ đi hỏi thăm giá cả trước, lại đến bán."
Tiểu Thất đáp lại có nề nếp, lạnh nhạt.
Đúng là người phụ nữ ngu ngốc!
Tiểu Thất vô cùng chắc chắn, không lâu sau mình sẽ đổi ký chủ mới.
"Đồng chí, gạo bán thế nào?"
Người mua không chiếm được câu trả lời có chút không kiên nhẫn.
Đồng chí này làm sao thế, rốt cuộc là bán hay không bán?
"Bà cho tôi... Giá gì?"
Trần Ni không biết giá cả, chỉ có thể hỏi người mua. lập tức hiểu rõ người này là lần đầu tiên tới chợ đen, còn chưa biết giá.
"Hình như gạo ở chợ đen chúng ta chỉ bán... 5 hào nửa cân."
Trong mắt người phụ nữ trung niên lóe lên tia sáng, cố ý nói giá còn thấp hơn gạo thứ đẳng.
5 hào nửa cân?
Trần Ni bị dọa sợ, kích động đến mức không nói nên lời.
Nhà cô ta mỗi người một ngày kiếm được công điểm cao nhất cũng không được 5 hào, hiện giờ cô ta dễ dàng kiếm được nhiều tiền như vậy ư?
Quả nhiên, cô ta là người được ông trời lựa chọn!
"Tôi bán, chỗ tôi có một cân rưỡi."
Người phụ nữ trung niên mừng thầm, nhìn Trần Ni trước mặt nói thầm không biết kẻ ngốc từ đâu tới.
Ngay cả giá chợ đen cũng không biết, còn dám tới bán đồ.
Người phụ nữ trung niên thành công mua được một cân rưỡi gạo, cho Trần Ni một tệ rưỡi.
"Tôi mua thịt heo, thịt heo ở chợ đen một tệ nửa cân."
Người mua khác là người đàn ông trẻ tuổi, cho giá thấp hơn ở chợ đen không ít.
"Tôi cũng muốn thịt heo, tôi cho cô tiền."
Những người khác không cam lòng yếu thế, cướp mua thịt heo.
"Mọi người xếp hàng mua đi."
Trên mặt Trần Ni là tươi cười như hoa, cuối cùng 2 cân thịt heo bán 4 tệ.
Lúc này chỉ mới một lát, cô ta đã kiếm lời 5 tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận