Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 310: Không Phải Tôi Chết, Là Các Người Chết

Chương 310: Không Phải Tôi Chết, Là Các Người ChếtChương 310: Không Phải Tôi Chết, Là Các Người Chết
Trần Ni cười châm chọc, lằng lặng nhìn hai người.
Cô ta vẫn là quá ngây thơ, cho rằng nói mình là tiên nữ được ông trời lựa chọn, thì có thể khiến hai người đối xử với cô ta tốt hơn một chút.
Kết quả mọi thứ đều là cô ta nghĩ nhiều.
Cả Trần gia bọn họ đều là người thối nát không tim vô tình, toàn bộ đều đáng chết!
"Cha mẹ, cha mẹ hiểu lầm rồi, con đang ở trong phòng đổi rất nhiều đồ ăn ngon, cha mẹ mau vào đi."
Trần Ni lộ ra tươi cười quỷ dị, tránh sang một bên.
Nghe thấy có đồ ăn ngon, hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa đều lộ ra tươi cười vui sướng.
Đâu biết rằng mọi thứ sẽ là bắt đầu cho cái chết của bọn họ.
Hai người lao vào phòng, Trần Ni nhìn về phía sau, đóng cửa phòng lại.
Nửa tiếng sau, Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh nằm im trên đất, hoảng sợ nhìn Trần Ni.
Vẻ mặt Trần Ni không chút biểu cảm nhìn hai vợ chồng trên đất: "Vì sao muốn đánh tôi mắng tôi? Tôi là con gái của hai người, không phải con chó của nhà này."
"Tiểu Ni, con muốn làm gì?"
Cả người Ngưu Lan Hoa vô lực, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
"Làm gì ư? Ha ha ha!"
Trần Ni cười to điên cuồng, giơ tay dùng sức tát Ngưu Lan Hoa.
"Mày dám tát mẹ mày, mày muốn chết có phải hay không?"
Trần vô lại anh hung dữ trừng Trần Ni, muốn xoay người nhưng không có sức lực.
"Không phải tôi chết, là các người chết."
Trần Ni cúi người nhìn Trần vô lại anh giống y như con chó, nhấc chân dẫm ông ta.
"Con nhóc chết tiệt kia, đợi tao có thể dậy, xem tao đánh chết mày hay không."
Đến lúc này, Trần vô lại anh vẫn còn kêu gào. Trần Ni cười khẽ, nghiêng đầu nhìn về phía ông ta: "Vậy cũng phải xem ông có dậy được hay không!"
Sau khi nói xong, cô ta vươn tay về phía vợ chồng Ngưu Lan Hoa.
Cửa phòng đóng kín, bên trong truyền ra hai tiếng kêu sợ hãi.
"Tiểu Ni, cha mẹ là cha mẹ của con mà, con tha cho cha mẹ đi."
"Muộn rồi, các người đi chết đi!"
Một tiếng sau, Trần Ni đi ra khỏi phòng.
Phía sau cô ta, Trần vô lại anh và Ngưu Lan Hoa đã sớm không còn hơi thở.
Lúc này Trần Ni không sợ hãi gì cả, cũng không sợ bị người ta phát hiện cha mẹ cô ta đã tử vong.
Dù sao cô ta sắp biến thành người kia, cướp lấy sinh mệnh của người nọ.
"Ký chủ, lại nhắc nhở lần nữa, xác suất thành công cướp lấy cơ thể người khác rất thấp."
Tiểu Thất tốt bụng nhắc nhở, tận chức tận trách.
"Ta sẽ thành công."
Ngăn cản Tiểu Thất nói nữa, Trần Ni nhìn về phía không trung, giống như mình đã có cuộc sống mới.
Tiểu Thất rất muốn hừ lạnh, quá tự phụ đối với bản thân, không được.
Ngày kế tiếp, Trần Ni vẫn luôn tìm cơ hội.
Trong phòng có mùi lạ cô ta như không ngửi thấy được, âm trầm nhìn chằm chằm bên ngoài.
Lại một ngày trôi qua, cuối cùng Trần Ni cũng tìm được cơ hội, cô ta thấy được Lục Thanh Nghiên xách theo hộp thuốc đi ra cửa.
Lộ ra tươi cười điên cuồng, Trần Ni mở cửa phòng đi theo sau.
Cô ta vừa rời đi không lâu, hai nhà bên cạnh mở cửa đi ra.
"Các bà có ngửi thấy được mùi lạ không?"
"Có, rất thối, như là mùi thối của chuột chết."
Người hai nhà tiến đến, trên mặt lộ ra biểu cảm chán ghét.
"Không phải là mùi ở nhà Ngưu Lan Hoa đấy chứ?"
"Sao tôi cảm thấy mùi thối này, có chút giống mùi thối khi Trần vô lại em chết lần trước vậy?" "Hình như tôi đã hai ngày không thấy vợ chồng Ngưu Lan Hoa, các bà có nhìn thấy không?"
Mấy người càng nói càng sợ hãi, quay đầu nhìn về phía nhà Ngưu Lan Hoa.
Trên con đường đất, Lục Thanh Nghiên xách theo hộp thuốc đi tới đội ba.
Muốn đến đội ba cần đi qua một con sông nhỏ, cô đi dọc theo bờ sông.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, ban đầu Lục Thanh Nghiên không để trong lòng, chỉ nghĩ là thôn dân nào đó chạy phía sau.
Mãi đến khi người nọ vẫn luôn đi theo cô, càng đi càng gần.
Lục Thanh Nghiên lấy một chiếc gương nhỏ ra, làm bộ như đang soi bản thân, trên thực tế là soi người phía sau.
Một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong gương, biểu cảm của cô lập tức lạnh xuống.
Trần Ni lén lút, thỉnh thoảng trốn phía sau cây, tìm cơ hội.
Lục Thanh Nghiên cất gương đi, chậm rãi đi về trước.
Bước chân của cô không vội không chậm, Trần Ni ở phía sau thì hơi nóng vội.
Xem ra thực sự là muốn tìm cô gây sự, hôm nay muốn tìm cơ hội kết thúc đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận