Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 430: Đây Là Chồng Cháu Cho Cháu

Chương 430: Đây Là Chồng Cháu Cho CháuChương 430: Đây Là Chồng Cháu Cho Cháu
Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát lắc đầu: "Không được."
Phó Minh Trạch không miễn cưỡng, ho khan một tiếng lại mở miệng: "Cha để lại địa chỉ chỗ cha ở và số điện thoại của cha, nếu con có việc có thể tới tìm cha."
"Vâng."
Lục Thanh Nghiên gật đầu đồng ý.
"Hai người này và Dương Lập Quốc con không cần nhọc lòng, giao cho cha xử lý."
Trong mắt Phó Minh Trạch hiện lên lạnh lẽo, tuy ông ấy là phế nhân, nhưng không chấp nhận được chuyện con dâu mình bị người ta bắt nạt.
"Vâng, cảm ơn."
"Giữa chúng ta không cần phải cảm ơn."
Phó Minh Trạch cười dịu dàng, nhìn Lục Thanh Nghiên với vẻ từ ái: "Con ở tỉnh Z không có chỗ để ở, cha có một căn nhà ở nơi này, con có thể đến đó ở."
Phó Minh Trạch lấy mấy chiếc chìa khóa ra, giơ tay đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên không do dự nhiều, nhận lấy: "Cảm ơn ngài."
"Đây là chuyện cha nên làm."
Phó Minh Trạch im lặng một lát, sau đó mới mở miệng: "Bên Chu gia, con và Cảnh Diên không cần bẩn tay, Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ cha sẽ đối phó."
Hai người đuổi con ông ấy ra khỏi cửa, suýt nữa xảy ra chuyện, sao Phó Minh Trạch có thể tha cho bọn họ.
Ông ấy không còn nhiều thời gian lắm, nên xử lý một số người từng bắt nạt con mình.
Lục Thanh Nghiên ngây ngốc: "Bên bà ngoại..."
Sở dĩ cô và Chu Cảnh Diên không đối phó người Chu gia, đơn giản là vì tầng quan hệ với bà ngoại.
"Con yên tâm đi, cha sẽ có chừng mực."
Phó Minh Trạch nói như vậy, Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa.
"Cha phải đi đây." cửa mà vào, thấy khí sắc của ông ấy khá tốt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Bảo người đưa bọn họ về, trở về lại thẩm vấn."
"Em biết, anh đừng để ý tới mấy người này."
Lạc Thải Vi dịu dàng nói, gật đầu với Lục Thanh Nghiên sau đó đẩy Phó Minh Trạch đi ra ngoài.
"Đợi một lát."
Lục Thanh Nghiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội đuổi theo.
"Cô còn có việc gì sao?"
Lạc Thải Vi biết người trước mặt là con dâu của Phó Minh Trạch, giọng điệu rất dịu dàng.
"Cháu có thể hỏi kẻ thù của ngài là ai không?"
Chuyện này liên quan tới Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên không thể không để bụng.
"Không biết."
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán khiến Lục Thanh Nghiên lập tức nhớ tới lời Lục Vân Chương nói.
"Ngài không biết ư? Vậy... Có manh mối gì không ạ?"
Tim của Lục Thanh Nghiên không nhịn được đập nhanh hơn, luôn cảm thấy trong chuyện này có liên hệ gì đó.
"Trước đây không có, nhưng bây giờ cha phát hiện những người đó cố ý để lộ manh mối cho cha, có lẽ bọn họ không đợi kịp."
Đôi tay của Phó Minh Trạch nắm chặt tay nắm xe lăn, lạnh lùng nói.
Những người này làm hại ông ấy mất đi cha mẹ, mất đi anh chị em, chỉ để lại mình ông ấy sống trên đời này.
Nếu được, ông ấy ước gì có thể ăn thịt bọn họ, uống máu bọn họ.
"Ngài nói cái gì?"
Lòng bàn tay Lục Thanh Nghiên tràn ngập mồ hôi, lại dò hỏi lần nữa.
Chẳng lẽ thực sự có chuyện trùng hợp như thế ư?
Kẻ thù bên Lục gia cũng không đợi kịp để lộ thân phận của mình, bên Phó gia kẻ thù cũng giống như vậy ư?
"Cô làm sao vậy?"
Lạc Thải Vi vô cùng nghỉ ngờ, nhìn gương mặt đột nhiên thay đổi của Lii Thanh Nghiên. Phó Minh Trạch nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, cũng cảm thấy khó hiểu như Lục Thải Vi.
"Thanh Nghiên, con làm sao vậy?"
"Có phải người nọ mặc áo choàng đen, làn da rất trắng không?"
Giọng nói của Lục Thanh Nghiên hơi sốt ruột, nhìn chằm chằm Phó Minh Trạch.
"Sao con biết?"
Phó Minh Trạch chưa từng gặp mặt, nhưng từng nghe bạn tốt nói.
Mấy năm nay không biết gì về kẻ thù của Phó gia ông ấy, cũng chưa từng thấy diện mạo, phái tới đuổi giết ông ấy đều là thuộc hạ của người đó, thế lực to lớn lại thần bí không rõ.
Trước đây những người đó nói là người nọ chưa từng lộ mặt, chỉ có mấy năm nay đột nhiên xuất hiện.
Lúc ấy Lạc Dương còn hưng phấn nói nắm được đuôi của người nọ, là người đàn ông mặc áo choàng đen, kết quả cuối cùng ông ấy mới biết được, là người nọ cố ý để lộ manh mối cho ông ấy.
Phó Minh Trạch cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng bây giờ ông ấy không làm được gì, chỉ có thể từng bước điều tra.
"Bởi vì... Lục gia cháu cũng là kẻ thù như vậy."
"Cái gì?"
Phó Minh Trạch và Lạc Thải Vi cùng nói, trong đôi mắt không che giấu được khiếp sợ.
"Người này rất thần bí, dường như biết trước được rất nhiều chuyện, Lục gia bị ông ta hại rất nhiều người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận