Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 159: Sao Anh Lại Ở Đây

Chương 159: Sao Anh Lại Ở ĐâyChương 159: Sao Anh Lại Ở Đây
Lục Thanh Nghiên vui vẻ, lộ ra tươi cười.
"Đây là anh nói đấy nhé, nếu anh mắng em, em... Em đảm bảo sẽ không để ý tới anh."
Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm: "Không được nói những lời này."
Lục Thanh Nghiên biết mình chạm vào cấm ky ở sâu trong lòng anh, vội nhận sai: "Em nói đùa thôi."
"Đùa cũng không được."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên khàn khàn, nhìn chằm chằm cô.
"Được, sau này em không bao giờ nói nữa."
Lục Thanh Nghiên chủ động nắm lấy tay Chu Cảnh Diên: "Sao anh lại ở đây?"
"Không tìm được em, anh đoán em tới huyện thành."
"Không phải là anh... Cũng đoán được em đến chợ đen đấy chứ?"
Lục Thanh Nghiên cẩn thận hỏi anh, cô dám chắc chắn là như vậy, nếu không đã không mới ra khỏi chợ đen đã bị tóm.
"Ha ha, em biết ngay mà."
Chu Cảnh Diên nhìn cô không nói lời nào, Lục Thanh Nghiên còn có gì không hiểu.
"Em... Là tới làm chuyện tốt."
Bị anh nhìn đến chột dạ, Lục Thanh Nghiên hơi ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mở miệng.
"Chuyện tốt ư?"
"Đúng vậy, em nói cho anh..."
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên sáng lên, nói rõ giao dịch của mình với Trương Khánh ra.
"Em từng giao dịch mấy lần?"
Hai bên huyệt thái dương của Chu Cảnh Diên rất đau, có vợ lá gan lớn, thực sự khiến người ta phát sầu.
"Chỉ... Chỉ có mấy lần, ba bốn năm lần thôi."
Lục Thanh Nghiên lén liếc Chu Cảnh Diên, thấy gương mặt anh càng ngày càng đen, lập tức câm miệng.
!®¬t¡ này em muến đến chớ đen. anh đi ^ùna em" Chu Cảnh Diên xoa trán phát đau, cuối cùng thỏa hiệp.
Biết cô rất ngoan cố, Chu Cảnh Diên có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể chiều cô.
"Được ạ!"
Lục Thanh Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, không từ chối.
"Đi về thôi."
"Còn chưa được, em còn phải đến nhà tranh nhỏ giao dịch, anh đi cùng em đi."
"Ừm."
Lục Thanh Nghiên lấy xe đạp ra, Chu Cảnh Diên chở cô đi về phía nhà tranh.
Khi Trương Khánh dẫn người tới, nhìn thấy có người đàn ông xa lạ trong phòng, còn chưa kịp phản ứng.
"Đây là đồng bọn của tôi."
Lục Thanh Nghiên giới thiệu đơn giản Chu Cảnh Diên được cô ngụy trang.
Trương Khánh chủ động vươn tay, biểu cảm của Chu Cảnh Diên lạnh nhạt bắt tay với Trương Khánh.
Trương Khánh lặng lẽ đánh giá Chu Cảnh Diên, trong lòng không nhịn được thầm than.
Không hổ là đồng bọn của chị gái, khí tràng không thua kém gì chị gái.
Ba người nhanh chóng giao dịch xong, lần này Trương Khánh mang theo 2000 tệ đồ cổ, cuối cùng đưa cho Lục Thanh Nghiên 4750 tệ tiền mặt.
Sau khi Trương Khánh rời đi, Lục Thanh Nghiên bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay.
Chu Cảnh Diên an tĩnh đứng một bên, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cô.
Đồ cổ được cô sắp xếp lại đặt vào không gian, Lục Thanh Nghiên cầm lấy tiền.
Hôm nay thu vào 4750 tệ, cộng thêm bán trái cây lần trước 500 tệ, còn có tiền kiếm được không lâu trước.
Hiện giờ cô đã có hơn 2 vạn 6000 tệ, đủ làm đại phú bà.
"Chu Cảnh Diên, số tiền này có đủ bao nuôi anh không?"
Lục Thanh Nghiên cầm hơn 4000 tệ đi đến trước mặt Chu Cảnh Diên, Cô biết Chu Cảnh Diên không thiếu tiền, mình chỉ muốn đùa anh mà thôi.
"Không cần tiền."
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, chậm rãi dán sát cô: "Anh có thể cho không, làm thế nào cũng được?"
Ôi trời ơi, sao người đàn ông này đột nhiên trở nên câu người như vậy?
Nếu không phải chắc chắn anh sống ở thập niên 70, cô còn cho rằng anh sống ở thế kỷ 21.
"Ai cần anh cho không?"
Đẩy Chu Cảnh Diên ra, Lục Thanh Nghiên tức giận trừng anh một cái.
"Trở về đi."
"Đợi một lát, em còn có chuyện muốn đi làm."
Đang là hoàng hôn, đại đội Tân Hà cách đại đội Thịnh Dương mấy chục kilomet có hai người đàn ông tới.
Đại đội trưởng của đại đội Tân Hà ngồi xổm bên bờ ruộng, trên gương mặt tràn ngập ưu sầu, từng tiếng thở dài thỉnh thoảng truyền từ miệng ông ấy ra.
"Đại đội trưởng, có hai người đến bên ngoài thôn, nói là tìm chú có việc cần trao đổi."
Một đứa bé 11-12 tuổi vội vã chạy về phía đại đội trưởng.
Đội trưởng Hoàn quay đầu nhìn đứa bé: "Tiểu Dương, ai tới tìm chú thế?"
"Người không quen biết, nói là muốn tìm chú nói chuyện liên quan tới lương thực, đại đội trưởng chú mau đi xem đi."
Nói tới lương thực, đứa bé này kích động hơn nhiều.
Đội trưởng Hoàng kinh hãi: "Cháu nói cái gì?"
Chẳng lẽ là người của chính phủ tới?
Nhưng mà buổi sáng ông ấy mới tới chỗ chính phủ một chuyến, bị đám người kia nói có lệ cho qua, bảo ông ấy đợi một thời gian.
Phần lớn người trong thôn không có lương thực ăn, còn bảo ông ấy lại đợi, đợi thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận