Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 238: Vợ Của Anh Đúng Là Lợi Hại

Chương 238: Vợ Của Anh Đúng Là Lợi HạiChương 238: Vợ Của Anh Đúng Là Lợi Hại
"Chu Cảnh Diên, anh thật lợi hại!"
Lục Thanh Nghiên thật lòng khen Chu Cảnh Diên, giơ ngón tay cái với anh.
Chu Cảnh Diên đi về phía cô, nhận lấy giỏ tre trên lưng cô, thấy bên trong có mấy cân nho dại thì cảm thấy khó hiểu nhìn cô.
"Em hái nhiều nho dại như vậy làm gì?"
"Anh đoán xem?"
Lục Thanh Nghiên cười thần bí, không nói cho anh.
Chu Cảnh Diên thực sự suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.
Thẩm Nguyệt che miệng lại, cười hì hì nói: "Thanh Nghiên muốn làm rượu nho."
"Rượu nho ư?"
Thẩm Lâm nghe thấy chữ rượu, đôi mắt lập tức sáng lên y như bóng đèn.
"Rượu nho ư? Là dùng quả nho ủ rượu à?"
Chu Cảnh Diên lại nhìn về phía nho trong sọt lần nữa, nghỉ ngờ hỏi cô.
"Ừm, đợi em ủ xong, các anh đều có thể nếm thử."
Trước đây Lục Thanh Nghiên vì tò mò từng ủ mấy lần, còn rất thành công.
"Được được, tôi sẽ là người nếm thử đầu tiên."
Thẩm Lâm kích động giơ tay, ước gì trở về sản xuất thay Lục Thanh Nghiên.
"Sao đột nhiên muốn ủ rượu?"
Gương mặt của Chu Cảnh Diên dịu dàng, vợ anh đúng là lợi hại, ngay cả rượu cũng có thể ủ.
Lục Thanh Nghiên ho nhẹ một tiếng: "Trong tiệc cưới, có thể mời mọi người nếm thử."
Chu Cảnh Diên nghe thấy thế, trái tim đập rất nhanh.
Muốn ôm lấy cô nhưng e ngại nhiều người, chỉ có thể từ bỏ.
"Được!"
Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi khàn khàn, khóe miệng không nhịn đước nhếch lân- "Trở về chúng ta cùng nhau ủ, em dạy anh."
"Ừm."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, mỉm cười nhìn anh.
Thẩm Lâm ở bên cạnh ăn no cơm chó.
Thẩm Nguyệt quay đầu đi làm bộ ngắm phong cảnh.
Thẩm Lượng mờ mịt nhìn chằm chằm, không biết vì sao bầu không khí trở nên kỳ lạ.
"Anh Diên, con dê này..."
Một lúc lâu sau, Thẩm Lâm không nhịn được phá vỡ bầu không khí ái muội.
Chu Cảnh Diên không trả lời Thẩm Lâm, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Em muốn làm gì?"
Lục Thanh Nghiên nhìn dê núi trên đất, suy nghĩ một lát.
Mang về không hiện thực, con dê to như vậy bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ bắt nộp lên đại đội.
"Hay là các anh cầm đi bán đi."
"Dê không đáng tiền, mọi người đều không thích ăn."
Thẩm Lâm lắc đầu, anh ta rất muốn bán, nhưng chỉ được có chút ít tiền.
"Vậy thì chúng ta ăn."
"Hương vị đó không thể ăn."
Vẻ mặt Thẩm Lâm kỳ lạ, anh ta chưa từng ăn, nhưng từng nghe người ta nói.
"Tôi có thể làm ăn rất ngon, không mang về được, chúng ta làm bữa lẩu dê trong núi đi."
Mùa hè ăn lẩu dê, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên thể nghiệm.
"Tôi trở về lấy bát đũa và gia vị, mọi người phụ trách giết dê nhé."
"Thanh Nghiên, tôi về cùng với cô."
Thẩm Nguyệt nhấc chân đuổi kịp Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nhận lấy sọt trong tay Chu Cảnh Diên, nháy mắt với anh.
Dê nhanh chóng được xử lý, Lục Thanh Nghiên và Thẩm Nguyệt mang theo một đống đồ đi tới bên dòng suối. ném vào trong nồi.
Thêm các loại gia vị vào, sau đó thêm nước đun sôi lần nữa, gừng là thứ ắt không thể thiếu.
Bọn họ có năm người, Thẩm Lâm ăn uống còn nhiều, Lục Thanh Nghiên một lần nấu 5 cân thịt dê.
Con dê này không to lắm, lột da và nội tạng chỉ còn lại khoảng 2B cân.
Nấu 5 cân, còn dư lại chưa đến 20 cân.
"Thơm quá!"
Hơn một tiếng sau, Lục Thanh Nghiên lại cắt thịt dê ra thành từng miếng, nấu cùng với canh thịt dê mới làm lần nữa.
Mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Thẩm Lượng nhỏ nhất, không nhịn được thèm mở miệng.
Lục Thanh Nghiên đang làm nước chấm quay đầu lại mỉm cười: "Sắp ăn được rồi."
Bởi vì sợ khiến người ta hoài nghi, nước chấm cô chỉ thêm ớt cay, tỏi, hành lá là mấy gia vị thường dùng.
"Chu Cảnh Diên, bưng cho mọi người đi."
Làm nước chấm xong, Lục Thanh Nghiên dặn dò Chu Cảnh Diên chia cho mọi người trước.
"Không cần, để tôi tự mình bưng."
Thẩm Lâm gấp không đợi nổi tiến lên trước nhận bát, nhìn đồ bên trong: "Sao trong bát còn có hành lá vậy?
"Đây là nước chấm thịt dê, lát nữa thêm chút canh thịt dê vào bên trong đảm bảo ăn ngon."
Lục Thanh Nghiên mở nắp nồi, nhìn canh thịt dê bên trong suýt nữa không nhịn được.
"Có thể ăn rồi."
Lục Thanh Nghiên cười nói với mọi người, vươn đũa gắp thịt dê trước tiên.
Thẩm Lâm học Lục Thanh Nghiên chấm vào trong bát, khi vào miệng thì trợn to đôi mắt với vẻ khiếp sợ.
"Thật nóng, ăn ngon, ăn quá ngon."
Thẩm Nguyệt và Thẩm Lượng gật đầu, tuy còn có chút vị tanh nhàn nhạt, nhưng không ảnh hưởng đến thịt dê mỹ vị. vẻ. Loại cảm giác này rất bình phàm, còn rất tốt đẹp, là loại cảm giác trước đây cô chưa từng hưởng thụ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận