Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 255: Anh Biết Hôm Nay Là Ngày Gì Không

Chương 255: Anh Biết Hôm Nay Là Ngày Gì KhôngChương 255: Anh Biết Hôm Nay Là Ngày Gì Không
Nằm trên sô pha, cô nghiêm túc xem cách làm bánh kem, ghi nhớ toàn bộ xong mới đi tới phòng bếp.
Mấy nhu yếu phẩm như trứng gà, bột mì, sữa bò, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đầy đủ hết.
Dựa theo cách làm, cô bắt đầu làm bánh kem theo từng bước, nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra làm vẫn có chút khó khăn.
Cũng may cô không ngốc lắm, khi bánh kem ra lò, Lục Thanh Nghiên nếm thử một miếng, hương vị không tệ lắm.
Kế tiếp chuẩn bị bơ động vật, không biết làm hoa nên cô xuống ruộng hái trái cây tươi để lên.
Từng tầng bơ bôi lên bánh kem, biểu cảm của Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, chỉ sợ làm sai bước nào đó.
Cuối cùng bày dâu tây và xoài giữa bánh kem, bên cạnh bày cherry tươi.
"Cũng không tệ lắm."
Cô cầm lấy bánh kem đầu tiên mình tự tay làm, tự mình tán thưởng, lần đầu tiên làm vẫn tính là hài lòng.
Không biết anh nhìn thấy có thích hay không?
Bên ngoài sắc trời dần tối lại, Lục Thanh Nghiên đặt bánh kem vào tủ lạnh.
Sinh nhật năm nay cô muốn cho Chu Cảnh Diên một kinh ngạc vui mừng, cho nên không thông báo cho đám Thẩm Lâm tham gia.
Lục Thanh Nghiên đi vào kho hàng lấy bò bít tết và hải sản ra, chuẩn bị bữa tối hôm nay.
Phi lê hai suất bò bít tết, lại thêm hai suất tôm nấu kèm tỏi mềm, cá hồi, salad hoa quả, canh bò hầm, như vậy đủ cho cô và Chu Cảnh Diên ăn.
Bận rộn cả chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong hết mọi thứ.
Rời khỏi không gian, cô lấy mấy ngọn nến ra cắm lên bàn gỗ, lại đặt chỉnh tề đồ ăn chuẩn bị cả chiều lên bàn.
Dao ra đặt ở hai bên bò bít tết, Lục Thanh Nghiên còn lấy một chai rượu vang đỏ sang quý ra.
Dưới ánh nến nhàn nhạt tỏa ra mùi thơm của đồ ăn, rất mê người.
"Hoàn mỹ!" Lục Thanh Nghiên rất hài lòng với mọi thứ mình làm, chỉ đợi Chu Cảnh Diên đến.
Sắc trời bên ngoài chậm rãi tối lại, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là chạng vạng 6 rưỡi, anh sắp tới rồi.
Vừa nghĩ tới Chu Cảnh Diên, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
Trong lòng Lục Thanh Nghiên vui vẻ, khép hờ cửa nhà chính, lúc này mới đi tới mở cửa.
Chu Cảnh Diên thon dài đứng ở cửa, ăn mặc chỉnh tề, trên tóc còn hơi ướt át.
Chắc là sau khi tan làm, trở về tắm rửa xong thì chạy vội tới.
"Anh mau vào đi."
Nắm lấy tay anh, khóe miệng Lục Thanh Nghiên hơi nhếch lên kéo Chu Cảnh Diên vào sân.
Không đợi Chu Cảnh Diên nói chuyện, Lục Thanh Nghiên dẫn theo anh đứng ở cửa nhà chính, lúc này mới dừng lại.
"Anh biết hôm nay là ngày gì không?"
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi Chu Cảnh Diên.
Gương mặt Chu Cảnh Diên cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Sinh nhật... Của anh?"
Sao anh có thể quên ngày này, chẳng qua chưa bao giờ để ý mà thôi.
Tim đập thực sự rất nhanh, khiến hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp.
"Ừm, sinh nhật anh."
Lục Thanh Nghiên dịu dàng gật đầu, nắm chặt lấy tay Chu Cảnh Diên, ngẩng đầu nhìn anh:
"Chu Cảnh Diên, sinh nhật vui vẻ."
Mới nói xong, cô đẩy cửa chính khép hờ ra, cảnh tượng bên trong lọt vào mi mắt Chu Cảnh Diên.
Dưới ánh nến, trên bàn bày đầy đồ ăn, trong không khí đều là mùi thơm của đồ ăn.
Cảnh tượng ấm áp còn tốt đẹp, giống y như trong mơ.
"Sao em biết sinh nhật anh?"
Giọng nói của anh khàn khàn nghẹn ngào, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên. năm của anh, đều có em ở bên anh."
Lục Thanh Nghiên nắm lấy tay Chu Cảnh Diên đi vào nhà chính, bảo anh ngồi xuống, mình thì ngồi đối diện anh.
Dưới ánh nến tối tăm, Chu Cảnh Diên lằng lặng nhìn Lục Thanh Nghiên, đôi mắt phượng sâu thẳm, giống như sao trời đẹp nhất, lại như biển rộng vô ngần.
"Đây là em tỉ mì chuẩn bị cho anh, anh thích không?"
Chỉ đồ ăn tinh xảo trên bàn, Lục Thanh Nghiên lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm nói.
Chu Cảnh Diên không nhìn đồ ăn, vẫn nhìn chằm chằm cô: "Thích."
Sao có thể không thích được, hiện giờ anh ước gì có thể ôm chặt cô vào lòng, xoa vào trong cơ thể mình.
Đối với anh mà nói sinh nhật mỗi năm đều như tra tấn, anh vĩnh viễn không quên được ngày đó vào 11 năm trước.
Anh không biết, hóa ra sinh nhật còn có thể tốt đẹp như vậy.
Có người yêu nhất dùng chân thành âu yếm nhất an ủi đau xót của anh, khiến anh cảm nhận được ấm áp và cảm động.
Vào lúc đó, tất cả đau xót rời xa, khiến anh quên mất những chuyện không tốt đẹp.
"Vậy anh nhắm mắt vào trước, đợi em bảo anh mở ra anh hãy mở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận