Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 322: Sao Phía Trước Có Người Đang Nôn Vậy

Chương 322: Sao Phía Trước Có Người Đang Nôn VậyChương 322: Sao Phía Trước Có Người Đang Nôn Vậy
"Hai ngày nữa tôi sẽ xem mắt với anh Xuân Sinh, muốn đến huyện thành mua ít vải về làm bộ quần áo mới."
Nói tới Từ Xuân Sinh, Ngô Tiểu Anh không nhịn được cười.
Lục Thanh Nghiên sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Chúc mừng cô."
"Ai da, cô đừng giễu cợt tôi."
Ngô Tiểu Anh che hai má nóng lên, cười đến khờ dại.
"Vậy tôi đi cùng cô đến huyện thành."
Vì không để mình nghĩ nhiều, Lục Thanh Nghiên quyết định đi cùng Ngô Tiểu Anh đến huyện thành.
"Thực sự tốt quá, chúng ta đi thôi."
Ngô Tiểu Anh kích động đến mức suýt nữa nhảy bật lên.
"Cô đợi tôi một lát."
Lục Thanh Nghiên về phòng, thay một bộ quần áo thích hợp đi ra ngoài.
Đạp xe đạp, khi đi ngang qua nhà Trần Ni, có thể nghe thấy được bên trong truyền đến giọng nói khùng điên của Trần Ni.
Hai người làm như không nghe thấy, đạp xe nhanh chóng rời đi.
Dọc theo đường đi Ngô Tiểu Anh giống y như con chỉm nhỏ vui sướng, không ngừng nói chuyện vui, cũng khiến Lục Thanh Nghiên tạm thời quên mất những chuyện bi thương.
"Sao phía trước có người đang nôn vậy?"
Ngô Tiểu Anh đạp xe đạp, mở miệng nói với Lục Thanh Nghiên ngồi ở ghế sau.
Lục Thanh Nghiên nhìn qua, khi thấy được người cách đó không xa biểu cảm hơi ngây ngốc.
Chu Như Ý chống vào một thân cây, không ngừng nôn khan, dạ dày khó chịu đến mức cô ta suýt nôn ra cả mật.
Có tiếng chuông xe đạp vang lên, Chu Như Ý bị dọa sợ quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy là Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh thì cô ta muốn tránh né theo bản năng.
Lúc này Chu Như Ý đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước, trên mặt "Chúng ta có dừng lại hay không?"
Sau khi tiến lại gần, đương nhiên là Ngô Tiểu Anh nhận ra người đang nôn mửa là ai, nên quay đầu dò hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Không cần để ý tới."
Đối với cô và Chu Cảnh Diên mà nói, người Chu gia đều là người không có quan hệ, không cần thiết để ý tới bọn họ.
"Chị dâu."
Phía sau truyền tới giọng nói của Chu Như Ý, Ngô Tiểu Anh coi như không nghe thấy được, đạp xe nhanh hơn đi xa cô ta.
Chu Như Ý trơ mắt nhìn hai người rời đi, muốn mở miệng mắng chửi nhưng lại bắt đầu nôn khan.
"Có phải cô ta sinh bệnh hay không? Vì sao vẫn luôn nôn như thế?"
Ngô Tiểu Anh thản nhiên nói, quay đầu lại nhìn Chu Như Ý ở phía sau, lại thấy cô ta đang nôn mửa.
Lục Thanh Nghiên quay đầu, như suy tư gì đó, không nói nữa.
Hai người dừng xe trước cửa hợp tác xã mua bán, kết bạn đi vào hợp tác xã mua bán.
Đi tới quầy bán vải dệt, Ngô Tiểu Anh lựa chọn vải dệt màu lam nhạt mà mình thích.
Lục Thanh Nghiên thuận tiện mua hai lạng rưỡi điểm tâm.
"Đi, chúng ta đến Tiệm Cơm Quốc Doanh."
Đặt điểm tâm vào sọt xe, Lục Thanh Nghiên chỉ huy Ngô Tiểu Anh đến Tiệm Cơm Quốc Doanh.
"Đến Tiệm Cơm Quốc Doanh làm gì thế?"
"Mời cô ăn cơm."
Ngô Tiểu Anh nghe thấy thế, vội vàng từ chối.
"Cô không ăn, tôi muốn ăn."
Không cho cô ấy cơ hội từ chối, Lục Thanh Nghiên dứt khoát bảo Ngô Tiểu Anh xuống xe, tự mình đạp xe tới Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Tiến vào Tiệm Cơm Quốc Doanh, Ngô Tiểu Anh còn có chút lúng túng.
Lục Thanh Nghiên bảo cô ấy ngồi xuống, mình thì đến cửa sổ gọi món.
Đợi đồ ăn được bưng lên, Ngô Tiểu Anh bị dọa sợ.
Thị† vần ớt xanh còn có đâu hữ vào thi† hai bát hoành thánh nhân thịt, tất cả đều là những món ngon cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Thịt kho tàu đã bán hết, chỉ có thể mời cô ăn mấy món này."
Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện Ngô Tiểu Anh, cầm lấy chiếc đũa.
"Như vậy đã đủ rồi, lần trước tôi ăn ngon như vậy, còn là ở tiệc rượu của cô."
Ngô Tiểu Anh hạ giọng, ngượng ngùng mở miệng.
"Ăn đi, ăn xong chúng ta trở về."
"Lần sau tôi mời cô."
Vừa rồi Ngô Tiểu Anh đã tiêu hết tiền, cũng ngượng ngùng nói bây giờ mời Lục Thanh Nghiên ăn.
"Được"
Lục Thanh Nghiên không từ chối, biết Ngô Tiểu Anh là người không thích chiếm tiện nghi, đồng ý với cô ấy tốt hơn là từ chối cô ấy.
Hai người ăn cơm xong, cùng nhau đi ra khỏi Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Mới đạp xe đạp, Ngô Tiểu Anh lại phát hiện bóng dáng Chu Như Ý.
"Đó có phải là Chu Như Ý hay không?"
Dừng xe lại, Ngô Tiểu Anh chỉ đường cái đối diện.
Chu Như Ý đang kéo tay một người đàn ông không buông, chọc người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lục Thanh Nghiên nhìn qua, nói thầm mình ra cửa đúng là không xem hoàng lịch.
Nếu không sao trong vòng một ngày, lại gặp người Chu gia hai lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận