Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 256: Chu Cảnh Diên Sinh Nhật Vui Vẻ

Chương 256: Chu Cảnh Diên Sinh Nhật Vui VẻChương 256: Chu Cảnh Diên Sinh Nhật Vui Vẻ
Vừa nói như vậy Chu Cảnh Diên ngoan ngoãn câm miệng, trên gương mặt tuấn tú là dịu dàng.
Tay Lục Thanh Nghiên cầm bánh kem, tiến tới trước mặt anh: "Được rồi."
Chu Cảnh Diên mở mắt, đôi mắt hơi co rụt lại: "Đây là gì thế?"
"Đây là bánh kem!"
Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng giải thích cho Chu Cảnh Diên: "Anh mau thổi ngọn nến, sau đó ước đi."
Cô chỉ cắm một ngọn nến trên bánh kem, ngụ ý cô trải qua sinh nhật đầu tiên với Chu Cảnh Diên.
Cô bày 21 quả cherry, đại biểu tuổi của Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên, dưới thúc giục của cô thổi tắt ngọn nến, trong lòng ước trọn đời trọn kiếp ở bên cô.
"Chu Cảnh Diên, sinh nhật vui vẻ!"
Mỉm cười nhìn anh, trong mắt Lục Thanh Nghiên là anh, tia sáng trong mắt vô cùng lộng lẫy.
Cuối cùng Chu Cảnh Diên không khống chế được tình cảm mênh mông trong lòng, cách bàn gỗ cúi người hôn lên cánh môi kiều diễm của Lục Thanh Nghiên.
Môi cô mềm mại còn ngọt ngào, mỹ vị đến mức khiến anh ước gì nuốt vào.
"Chu Cảnh Diên."
Tiếng ừm ư trầm thấp bất mãn truyền tới, lúc này anh mới lưu luyến buông cô ra.
"Nghiên Nghiên, cảm ơn em."
Giọng nói gợi cảm khàn khàn vang lên, Chu Cảnh Diên cứ cúi người nhìn Lục Thanh Nghiên như vậy.
Lục Thanh Nghiên bị tầm mắt nóng bỏng của anh nhìn đến đôi má nóng lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra:
"Ừm."
"Ăn cơm đi, không ăn sẽ nguội mất."
Bảo anh nhanh chóng ngồi xuống, Lục Thanh Nghiên mất tự nhiên ho khan mêât tiếna. "Đây là bữa tối dưới ánh nến em làm, anh thử đi."
Dạy Chu Cảnh Diên nên dùng dao rĩa ăn thịt bò bít tết như thế nào trước, Lục Thanh Nghiên không nhìn anh nữa, chỉ sợ sa vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Ngẩng đầu."
Đối diện truyền tới giọng nói trầm thấp của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu theo bản năng.
Bàn tay to chạm vào má cô, nhẹ nhàng lau nước sốt không biết dính từ khi nào.
Ánh mắt Chu Cảnh Diên dịu dàng, bốn mắt nhìn nhau với Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên miệng đắng lưỡi khô, bưng rượu vang đỏ lên theo bản năng, một hơi uống cạn.
"Đây là rượu ư?"
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô, ngửi mùi rượu trong không khí.
"Ừm, rượu nho."
Rượu nho cô làm đã có thể uống, nhưng hôm nay cô lấy rượu nho quý báu cô tích trữ trong không gian ra.
"Uống ít rượu thôi."
Đôi mắt của Cẩu Đản hơi tối lại, tầm mắt nhìn về phía má Lục Thanh Nghiên.
"Không say đâu, anh nếm thử xem."
Tửu lượng của Lục Thanh Nghiên cũng tạm, ít nhất nửa bình rượu nho không đến mức khiến cô say.
Chu Cảnh Diên bưng ly thủy tỉnh lên, học dáng vẻ của cô uống cạn rượu nho.
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, nhìn Chu Cảnh Diên uống cạn rượu nho.
"Chu Cảnh Diên, rượu nho cần chậm rãi nhấm nháp."
Cô nhịn cười nhắc nhở anh.
Tay Chu Cảnh Diên cầm ly thủy tỉnh hơi cứng đờ: "Ừm."
Lục Thanh Nghiên không cười anh nữa, lại rót non nửa ly rượu nho cho anh.
"Uống ngon không?" Khi vào miệng hơi chua, hồi tưởng lại dư vị thì có hương hoa quả, hương thơm thuần hậu, rất dễ uống.
So với rượu trắng anh từng uống, rượu nho kèm theo hương vị không giống người thường.
"Lại nếm thử bánh kem em làm đi, em vì sinh nhật anh bận rộn cả chiều đấy."
Lục Thanh Nghiên cắt một miếng bánh kem, đặt trước mặt anh.
Chu Cảnh Diên nếm một miếng bánh kem, đôi mắt hơi sáng lên.
Biểu cảm của anh đã trả lời Lục Thanh Nghiên, trêu chọc cô cười vui vẻ.
"Nghiên Nghiên, cảm ơn em."
Bên tai truyền tới lời nói cảm ơn trầm thấp của anh, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên.
"Chu Cảnh Diên, giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn, những khổ sở anh từng trải qua em chưa từng trải qua, nhưng vui vẻ sau này nhất định có em."
Lục Thanh Nghiên nhoẻn miệng cười, hi vọng anh có thể quên hết mọi chuyện không vui.
Cô sẽ ở bên cạnh anh cả đời, cho anh ấm áp.
"Ừm, có em là đủ rồi."
Chu Cảnh Diên gật đầu, xuyên qua ánh nến thâm tình nhìn về phía Lục Thanh Nghiên ở đối diện.
Bữa cơm này, hai người ăn hơn một tiếng.
Chu Cảnh Diên ăn hết bánh kem và đồ ăn Lục Thanh Nghiên làm, còn uống nửa chai rượu vang.
Lục Thanh Nghiên đứng trước phòng bếp, giống như thường ngày lằng lặng nhìn Chu Cảnh Diên.
Ngoại trừ bánh kem, cô còn món quà quan trọng chưa tặng đâu.
Thu dọn xong, cơ thể thon dài của Chu Cảnh Diên ra khỏi phòng bếp, an tĩnh nhìn cô.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, không cho phân tràn ôm cô vào lòng, không nói một câu.
"Anh làm sao vậy?"
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu muốn nhìn Chu Cảnh Diên, đâu biết naười này vi đầu vần cổ ceâ. cảm điác hơi eav trần nân †rand khâng khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận