Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 433: Vì Sao Những Người Này Không Tin Anh Ta?

Chương 433: Vì Sao Những Người Này Không Tin Anh Ta?Chương 433: Vì Sao Những Người Này Không Tin Anh Ta?
Không còn sớm nữa, Giang Giải không có thời gian ở đây nói lời vô nghĩa với Tô Thiệu, xoay người đi tới doanh địa tạm thời.
Chỗ bọn họ là rừng cây vùng biên giới, có rất nhiều kẻ địch muốn đi qua nơi này tiến vào quốc gia bọn họ, chuyện bọn họ cần phải làm chính là đuổi đi đánh gục.
Tô Thiệu cúi đầu đi theo sau Giang Giải, đi cùng anh ta trở lại doanh địa.
Trong doanh địa, trước mặt mỗi người là chiến lợi phẩm.
"Cái tên mắt màu lam kia bị tôi bắn một nhát vẫn muốn xâm nhập quốc gia của tôi, quả thực là muốn chết."
Một người đàn ông cường tráng hạ giọng, chỉ chiến lợi phẩm trên đất.
Ở bên cạnh anh ta có mười mấy người đứng hoặc ngồi, có người lau súng trường trong tay mình, cũng có người cầm lương khô ăn.
Một người thân hình cao lớn ngồi dưới một cây đại thụ, nhắm đôi mắt vào chợp mắt.
Trên mặt anh bôi đầy lớp ngụy trang, tuy không thể thấy rõ cả gương mặt của anh, nhưng từ sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh có thể nhìn ra được tướng mạo của người này không bình thường.
"Ha ha, Tô Thiệu cậu làm sao vậy?"
Người đàn ông cường tráng Cao Diệu Gia nhìn chằm chằm Tô Thiệu ủ rũ cụp đuôi sau lưng Giang Giải.
"Đừng để ý tới tên nhóc này, vừa rồi cậu ta nói thấy được một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện."
Giang Giải ngồi xuống, cầm lấy lương khô ăn, súng trường trong tay không có ý buông ra.
Ở trong rừng cây này có vô số nguy hiểm, tuy bọn họ ở khu vực an toàn, nhưng người nào cũng không dám đảm bảo có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
"Tôi thấy thật, cô ấy trông rất xinh đẹp, cứ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi như vậy."
Tô Thiệu vội vàng giải thích, anh ta đã nói vô số lần, sao đội trưởng Giang vẫn không tin tưởng anh ta. ăn no xuất hiện ảo giác hay không?"
Cao Diệu Gia không nhịn được cười to, mấy chiến hữu khác ở bên cạnh cũng cười to theo.
Không ai chú ý tới người đàn ông đang chợp mắt lập tức mở mắt ra, cẩn thận lắng nghe lời Tô Thiệu nói.
Tất cả mọi người đang cười nhạo Tô Thiệu, Tô Thiệu dứt khoát câm miệng, quay đầu sang một bên không nói chuyện nữa.
Anh ta thực sự thấy được, vì sao những người này không tin anh ta?
Không biết người phụ nữ kia là quỷ hay tiên nữ, còn ở chỗ đó hay không?
Lục Thanh Nghiên ngồi trong nhà gỗ ở không gian, tay cầm viên đá thời không kia.
"Thực sự không phải tôi, tôi cũng không biết vì sao nó lại phát ra ánh sáng, còn dẫn chủ nhân tới nơi này?"
Tiểu Thất nghiêm túc giải thích, có loại xúc động muốn khóc.
"Là nó tự mình phát ra tia sáng dẫn ta tới đây ư?"
Lục Thanh Nghiên cau mày, không biết nên nói gì.
Cô vốn tưởng rằng là vì Tiểu Thất, lần này lại phát hiện không phải Tiểu Thất, mà là do đá thời không.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mới có thể mang cô tới nơi này?
Cô nhớ rõ trước khi mình ngủ vẫn luôn nhắc mãi muốn gặp Chu Cảnh Diên, sau đó tỉnh lại thì xuyên qua, chẳng lẽ...
Nghĩ như vậy, tim của Lục Thanh Nghiên bắt đầu đập nhanh hơn.
"Bà xã."
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi quen thuộc, cả người Lục Thanh Nghiên chấn động, lắc mình ra khỏi không gian.
Thân hình cao lớn đứng cách cô mấy mét, thấy cô đi ra thì chạy nhanh về phía cô.
Trong mắt Lục Thanh Nghiên là kinh ngạc vui mừng, cất bước tiến lên, lập tức nhào vào trong lòng Chu Cảnh Diên.
"Sao anh lại ở đây?"
Quả nhiên như cô phỏng đoán, đá thời không này sẽ mang cô đến chỗ có anh.
Dường như thứ này nhận người, ba lần xuyên qua đều dẫn cô đến nơi "Những lời này nên là anh hỏi em mới đúng, dẫn anh vào không gian của em trước."
Chu Cảnh Diên ôm chặt lấy Lục Thanh Nghiên, trên gương mặt là kinh ngạc nghỉ ngờ.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, tiến vào không gian của mình với Chu Cảnh Diên.
"Em nhớ anh, sau đó thứ này dẫn em tới nơi này."
Giơ đá thời không trong tay lên, Lục Thanh Nghiên giải thích với anh.
Nắm lấy đá thời không, lông mày Chu Cảnh Diên nhíu lại: "Lại là nó ư?2"
"Lần này không phải là Tiểu Thất, là đá thời không này đưa em tới đây."
"Không phải Tiểu Thất."
Lục Thanh Nghiên giải thích xong, Tiểu Thất ở bên trong đá thời không cũng vội vàng giải thích theo.
"Ném nó đi."
Chu Cảnh Diên nhận lấy đá thời không, chuẩn bị mang ra ngoài ném đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận