Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 162: Chu Cảnh Diên, Anh Nói Xem Nhà Thẩm Nguyệt Nên Làm Gì Bây Giờ

Chương 162: Chu Cảnh Diên, Anh Nói Xem Nhà Thẩm Nguyệt Nên Làm Gì Bây GiờChương 162: Chu Cảnh Diên, Anh Nói Xem Nhà Thẩm Nguyệt Nên Làm Gì Bây Giờ
Hơn nửa đêm, hai người trở lại đội hai.
Lục Thanh Nghiên xoa hai mắt hơi mệt mỏi, ngáp một cái.
Cô có thói quen ngủ sớm, vừa tới thời gian không ngủ sẽ rất mệt.
"Trở về đi."
Chu Cảnh Diên không vui khi thấy cô vì người khác mà khiến mình khó chịu, đau lòng lại bất đắc dĩ.
"Còn có mấy hộ nữa, xong ngay thôi."
Lục Thanh Nghiên lấy hai cái kem ra, đưa cho Chu Cảnh Diên, mỗi người ăn một cái.
Cắn một miếng kem, lạnh lẽo khiến Lục Thanh Nghiên lập tức tỉnh táo.
Đội hai có tám hộ nghèo khó, trong đó bao gồm Chu gia và nhà Thẩm Nguyệt.
Khi đi ngang qua cửa Chu gia, Lục Thanh Nghiên khẽ lướt qua.
Mấy phút sau, hai người đứng ở cửa nhà Thẩm Nguyệt.
Nhìn thoáng qua cửa sân cũ nát, Lục Thanh Nghiên đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ.
"Chu Cảnh Diên, anh nói xem nhà Thẩm Nguyệt nên làm gì bây giờ?"
Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Chu Cảnh Diên bên cạnh.
Bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh cô, tay còn cầm một que kem im lặng ăn.
"Em muốn chỉ cho cô ấy sao?"
Đoán được ý nghĩ của cô, Chu Cảnh Diên thản nhiên mở miệng.
"Ừm, cha và mẹ kế của cô ấy không phải người tốt gì, cho hai người đó thà em ném lương thực còn hơn."
Bĩu môi, Lục Thanh Nghiên nghĩ tới Tôn Chiêu Đệ đanh đá, không nhịn được lắc đầu.
"Em còn nợ chị họ của Thẩm Nguyệt một ân tình, muốn hôm nay thuận tiện trả luôn."
Lục Thanh Nghiên nghĩ tới cô gái tên giống hệt với tên cô, im lặng thở dài.
Tuy thường ngày cũng trơ giúp Thẩm Nguyêt không ít. nhưng tối nav muốn nhân lúc Thẩm Nguyệt không biết, trả cho Thẩm Nguyệt những thứ thuộc về cô ấy.
"Hửm?"
Chu Cảnh Diên dùng ánh mắt dò hỏi cô, đã xảy ra chuyện gì anh không biết ư.
"Chuyện này nói ra thì rất dài, anh cũng biết em tới thế giới này không có thân phận..."
Lục Thanh Nghiên nhặt một số tin tức quan trọng nói cho Chu Cảnh Diên.
Khi gặp Thẩm Nguyệt lần đầu tiên cô đã định trả ân tình, đáng tiếc Thẩm Nguyệt không thích nợ người ta.
Cô vất vả lắm mới lặng lẽ đưa cho cô ấy 10 tệ ở chợ, kết quả cuối cùng là đợi với cô ấy 1 tiếng.
"Ở bên ngoài đợi anh."
Chu Cảnh Diên ăn hết kem, đi đến nhà Thẩm Nguyệt.
Anh mượn lực một cái, nhẹ nhàng không tiếng động nhảy lên tường sân.
Lục Thanh Nghiên trợn to mắt, Chu Cảnh Diên đúng là thích hợp làm trộm.
Đợi ở bên ngoài khoảng hai ba phút, phía sau cửa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Cửa sân được người ta mở từ trong ra, Chu Cảnh Diên xuất hiện sau cửa.
Cô chạy chậm qua, hạ giọng: "Thế nào?"
"Đi theo anh."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô, hai người giống như ăn trộm đi tới bên phải sân.
Cuối cùng Chu Cảnh Diên đứng bên ngoài một căn phòng.
"Chị em bọn họ ở gian phòng này."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, lặng yên không tiếng động đi tới cửa sổ phòng Thẩm Nguyệt.
Bởi vì trời nóng, cửa sổ phòng Thẩm Nguyệt không đóng, như vậy cũng tiện cho Lục Thanh Nghiên làm việc.
Nghĩ một lát, Lục Thanh Nghiên lấy một cái túi bện ra. ra cho hết vào túi.
Cô không lựa chọn lương thực thô, bởi vì cô biết Thẩm Nguyệt ở nhà không được tự do.
Cho nên cô đưa đồ ăn sẵn tốt nhất.
Còn có thứ quan trọng nhất, khăn tay của chị họ Thẩm Nguyệt, bên trong có 18 tệ bốn hào năm xu, cô đều để hết vào trong túi.
Làm xong hết mọi chuyện, Lục Thanh Nghiên vui vẻ để túi vào trong phòng Thẩm Nguyệt, lúc này mới kéo Chu Cảnh Diên rời khỏi Thẩm gia.
"Ai đấy? Bắt ăn trộm!"
Hai bọn họ mới ra khỏi Thẩm gia, có người ở trong bóng đêm nhìn thấy bọn họ, sợ tới mức hét lên.
"Không xong!"
Lục Thanh Nghiên hơi ảo não, vậy mà không chú ý còn có người chưa ngủ.
Chu Cảnh Diên trở tay nắm chặt tay cô: "Đi theo anh."
"Bắt ăn trộm!"
"Bắt ăn trộm mọi người ơi!"
Cả đại đội hai đột nhiên rối loạn.
Không ít thôn dân đang ngủ mơ bừng tỉnh, khiêng cuốc cầm xẻng chạy ra khỏi nhà.
"Ăn trộm ở đâu?"
"Sao không thấy được?"
"Chạy tới cuối thôn, chúng ta mau tới cuối thôn nhìn xem."
Thôn dân phát hiện Lục Thanh Nghiên trước tiên chỉ phía cuối thôn.
Chỉ trong thời gian ngắn, một đống người chạy về phía cuối thôn, hùng hổ lao đi, thế tất muốn bắt được hai tên "ăn trộm" kia.
Thẩm Nguyệt bị tiếng rống giận của các thôn dân làm cho bừng tỉnh, dụi đôi mắt ngồi dậy.
"Chị?"
Thẩm Lượng ở giường bên cạnh còn ngái ngủ nói.
"Ngủ đi, không sao đâu."
Thẩm Nguyệt trấn an Thẩm Lượng, lúc này Thẩm Lượng mới ngủ tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận