Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 109: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (25)
"Tỷ tỷ, tỷ biết chắc chắn nam chính có thể tìm được mình không?" Hạt vừng nhỏ có chút lo lắng, tuy rằng đại lão cố ý để Thương Hạo đưa mình đi, nhưng trước mắt cô đã bị trói lại, quả thật khiến nó kinh hồn bạt vía.
Vẻ mặt Khuyết Chu vẫn bình tĩnh, cô ừ một tiếng: "Cho dù tìm không thấy cũng không sao, ta có thể tự mình thoát ra ngoài."
Vốn dĩ cô cũng không hoàn toàn dồn hết hy vọng trốn thoát lên trên người của người khác.
Càng không thể lấy thân thể của nguyên chủ ra đùa giỡn.
Nếu để cho Kỳ Hứa biết mình bị Thương Hạo bắt đi, cũng chỉ là một loại thủ đoạn để Khuyết Chu kích thích Kỳ Hứa sớm thấy rõ nội tâm của mình mà thôi.
Xe lảo đảo, Khuyết Chu nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông tương đối thành thục vang lên trên đỉnh đầu.
"Tiểu thiếu gia, người tôi đã bắt tới cho cậu, tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu một câu, không nên làm chuyện gì quá đáng. Trong khoảng thời gian này Khuyết Chu cũng có chút danh tiếng, cũng được giới truyền thông chú ý, nếu cô ấy muốn tố cáo cậu, danh dự của ba cậu sẽ bị tổn hại."
"Đã nói anh câm miệng đi, anh thật sự rất phiền đó, làm tốt chuyện của mình đi là được, tôi tự có chừng mực, hơn nữa đến lúc đó tôi chụp thêm hai tấm, cô gái có tính cách mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ sợ hãi."
"Cậu..." Người đàn ông trưởng thành thở dài một hơi, không biết nói gì với hành vi này của Thương Hạo.
Trên đường đi, anh ta im lặng chứ không nói chuyện nữa. Xe chạy tâm khoảng mười phút, Khuyết Chu lại bị đám người này ôm đi một lần nữa.
"Tỷ tỷ, bọn họ đã vào trong một khách sạn, là khách sạn tư nhân." Giọng điệu cực kỳ ghét bỏ của hạt vừng nhỏ nhanh chóng vang lên. Nó cảm thấy Thương Hạo này quả thật ghê tởm muốn chết.
Hơn nữa nhìn thái độ của nhân viên khách sạn và vẻ mặt của Thương Hạo là biết, anh ta không phải là người lần đầu tiên đi đến nơi này.
Anh ta là một người quen cũ ở đây.
Cái đuôi của hạt vừng nhỏ đảo qua đảo lại trong không gian hệ thống: "Thật ghê tởm! Quá ghê tởml!!"
Trong nội dung cốt truyện, nguyên chủ không phải là người bị tổn thương duy nhất.
Trong hai năm đi học, ngoài nguyên chủ là người bị Thương Hạo quấy rối, nữ sinh mà anh ta từng làm hại ít nhất cũng mười người.
Trong đó, không thiếu những người tự nguyện như Đàm Nhĩ Thư.
Nhưng càng ngày càng nhiều, bọn họ đều tương tự nguyên chủ, chỉ có mong muốn học hành, nhưng tâm hồn lại bị ảnh hưởng suốt đời bởi Thương Hạo.
Thương Hạo giống như một tên ác quỷ cưỡng ép phụ nữ.
Cũng giống như Khuyết Chu giết người vô số kể để hoàn thành nhiệm vụ trong một tiểu thế giới nào đó.
*x**
Cô bị đặt lên một chiếc giường mềm mại. Sau đó những người khác thay nhau ra khỏi phòng, chỉ còn một mình Thương Hạo ở lại.
Bề ngoài Thương Hạo có vẻ điển trai, nhưng hiện tại chỉ còn lại hai chữ xấu xí.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái trên giường, ánh mắt đầy tham lam.
Sau đó anh ta ngồi xuống giường, cái giường hơi lún xuống một chút.
Thương Hạo lẩm bẩm: "Có nhiều phụ nữ như vậy nhưng tôi lại thấy cậu là người đẹp nhất trong số đó. Mặc dù trước đây cậu đã đánh tôi, nhưng vì điều sắp xảy ra tiếp theo, tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cậu."
Thương Hạo cười.
Tiếng cười ấy có thể hình dung bằng hai từ hèn mọn. Trong căn phòng có một chân máy quay.
Trên chân máy quay đó có một cái máy quay.
Anh ta mở máy quay phim của mình xong, nhanh chóng ngồi lại bên cạnh Khuyết Chu.
Hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô.
Khi anh ta chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Cô gái đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, Thương Hạo sợ hãi đến rùng mình, nụ cười trên mặt cứng đờ trong nháy mắt.
"Cậu đưa tôi đến đây làm gì?" Khuyết Chu mỉm cười.
Thương Hạo tỉnh táo lại ngay lập tức.
Khuyết Chu đã bị trói tay và chân, anh ta không cần phải sợ hãi như vậy.
Tuy nhiên, ý nghĩ đó vừa mới nảy ra, hai bàn tay của Khuyết Chu bị trói ở phía sau bất ngờ nhẹ nhàng di chuyển.
Thương Hạo nghe thấy tiếng sợi dây thừng bị đứt.
Ngay sau đó, anh ta thấy hai tay của Khuyết Chu được giải phóng.
Anh ta đứng lên, lùi lại phía sau hai bước.
Khuyết Chu xoay cổ tay hai cái, vì đã ngồi trên xe cùng một tư thế trong thời gian dài nên tay của cô có chút mỏi.
Khi cô đứng lên, Thương Hạo mới lấy lại tinh thần. Anh ta muốn gọi đám người đứng ngoài cửa.
Nhưng khi anh ta vừa mở miệng, Khuyết Chu đã đưa tay lên bịt miệng anh ta lại.
Hơn nữa, anh ta không thể thấy rõ hai tay Khuyết Chu đã vòng lại đằng sau lưng mình từ lúc nào.
"Cậu đã bị tôi đánh mấy lần rồi nhưng vẫn chưa khôn lên được nhỉ?" Khuyết Chu nói với giọng buồn rầu. Cô đứng rất gần, âm thanh của cô như quanh quẩn bên tai Thương Hạo, hơi thở phun vào lỗ tai của anh ta.
Ngay lúc này, những ý nghĩ xấu xa hoang đường đó của Thương Hạo bỗng nhiên biến mất.
Vì bàn tay của Khuyết Chu đang đặt lên cổ của anh ta.
Bàn tay mềm mại không xương như biến thành lưỡi dao sắc bén.
Trong nháy mắt đó, Thương Hạo hiểu vì sao mình cảm giác cô không giống với một nữ sinh bình thường.
Bởi vì học sinh có xấu xa đến đâu, vẫn chỉ là những người trẻ tuổi trong giai đoạn nổi loạn. Nhưng Khuyết Chu thì lại khác.
Khuyết Chu đứng đó như đã thấu hiểu tất cả thế giới này.
Trong buổi lễ trao thưởng, khi cô đứng trên sân khấu để nhận giải, vẻ ngoài lạnh lùng và tinh tế của cô đã vượt qua cả người thầy bên cạnh, giống như một người trưởng thành.
Đôi mắt sâu thẳm vô tận nhìn không thấy đáy, câu dẫn người khác muốn khám phá tất cả bí mật của cô.
"Thương Hạo, nếu một ngày ba của cậu vào tù thì cậu cũng có công lao không nhỏ đâu." Khuyết Chu nói với giọng sầu não.
Giọng của cô phát ra từ phía sau lưng của Thương Hạo.
Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Thương Hạo gào thét ở trong lòng.
Khuyết Chu đã yêu cầu hạt vừng nhỏ sao chép các đoạn phim, sau đó tiêu hủy hoàn toàn nội dung trong máy quay.
Cô đặt máy quay về chỗ cũ, đạp cho Thương Hạo ngã lên trên giường.
Ngay sau đó, cô vẫy tay, đám người ngoài cửa đẩy cửa bước vào, ánh mắt của bọn họ đều trống rỗng. Khuyết Chu đứng trước máy quay, Thương Hạo mở to đôi mắt, muốn chạy trốn nhưng bị những vệ sĩ to cao ngăn lại khiến anh ta không thể chạy thoát.
Trước đây nguyên chủ cũng từng vùng vẫy như vậy, cố gắng thuyết phục Thương Hạo buông tha cho mình.
Nhưng Thương Hạo đã nói gì?
Anh ta nói: "Những gì tôi muốn chưa bao giờ thoát khỏi tâm tay, muốn tôi tha cho cậu sao? Điều đó là không thể nào."
Lúc đó, ánh mắt của Thương Hạo nhìn nguyên chủ như nhìn một con chó.
Hoàn toàn không có chút lòng thương hại nào.
Bây giờ Khuyết Chu chỉ đơn giản muốn sử dụng cách của chính anh ta dùng lên trên người anh ta mà thôi.
Bên ngoài, bầu trời xanh thẳm lại bị mây đen che phủ.
Hạt vừng nhỏ nhận ra rằng mỗi khi đại lão sử dụng khí linh, thời tiết dường như trở nên tồi tệ hơn.
Khuyết Chu nhìn lên bầu trời đầy mây đen và cười lạnh.
"Đều là đồ rác rưởi mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận