Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 193: Thần nữ núi tuyết (13)

Chương 193: Thần nữ núi tuyết (13)Chương 193: Thần nữ núi tuyết (13)
Mặc kệ Khuyết Phong có giấy giụa thế nào thì những thôn dân kia đều khống chế anh ta rất chặt chẽ, thậm chí anh ta còn không thể nhìn thấy bóng dáng của Khuyết Chu đâu, anh ta cả giận nói với những người ở bên cạnh: "Buông tôi ra."
"Anh nói năng lỗ mãng với Thần Nữ nên chúng tôi phải nhốt anh lại."
"Đúng vậy! Vậy mà dám nói với Thần Nữ mấy loại lời này, cũng may là Thần Nữ hiền lành, nếu mà là tôi thì tôi đã trực tiếp xé rách cái miệng này của anh ra rồi!"
"Trước kia Thần Nữ không so đo với anh là vẫn nể tình anh là anh trai của mình, nhưng nếu sau này anh còn dám đối xử với Thân Nữ như vậy, cẩn thận chúng tôi cho anh..."
Lời còn chưa nói hết, người nọ dừng lại, chỉ âm trầm nhìn chằm chằm vào mắt của Khuyết Phong.
Trong nháy mắt đó, Khuyết Phong nhìn thấy sát ý sáng loáng trong mắt người này, thậm chí anh ta còn nghĩ nếu vừa rồi Khuyết Chu bảo đám người này giết mình thì có lẽ bọn họ cũng không chút do dự mà giết anh ta.
Khuyết Phong bị một đám thôn dân vây quanh, nhốt vào trong phòng gỗ tối tăm nơi Khuyết Chu từng bị nhốt.
Hạt vừng nhỏ hừ một tiếng trong không gian: "Vậy đã là hời cho anh ta rồi! Bây giờ thời tiết không tính là quá lạnh, nên nhốt anh ta vào lúc tuyết còn rơi như bão ấy!"
Khuyết Chu đẩy cửa nhà ra, bên trong lộn xộn giống như vừa bị đám cướp vừa vào phá nát vậy.
Đồ đạc nằm rải rác khắp nơi, cô còn nghe thấy tiếng kêu yếu ớt trong phòng.
Ánh mắt Khuyết Chu lạnh đi, cô bước nhanh vào phòng của ba mình, thấy bà nội mặc quần áo mỏng manh ghé vào bên giường, ba cô nằm trong chăn bông mà Khuyết Chu mới mua, trong không khí truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt.
Một giây kia, hạt vừng nhỏ cảm nhận được đại lão tức giận sắp đến bên bờ vực hắc hóa, giá trị tức giận tăng vọt, cảnh báo thiếu chút nữa kêu lên inh ỏi.
"Ba, có phải Khuyết Phong đánh ba không?!" Cô đi tới bên giường, nhìn thấy vết bầm tím và vết thương trên mặt ba Khuyết.
Khuyết Chu xốc chăn lên, máu trên cánh tay bị vải nhăn nhúm buộc lại, trái tim Khuyết Chu như bị ai đâm trúng một cái. Đó là cảm xúc thuộc về nguyên chủ, loại cảm xúc này mang tên là đau lòng đối với người nhà.
Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy vì cô không có người thân, không có gia đình.
Bây giờ cô mới cảm nhận được loại cảm xúc này, loại tư vị này cũng không dễ chịu lắm. Cái loại bất lực thuộc về nguyên chủ này đang bao bọc lấy toàn thân cô làm cô muốn đi giết Khuyết Phong ngay lập tức, nhưng cô biết, mình không thể giết người.
Ngón tay Khuyết Chu dùng sức túm chặt quần áo hai cái, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh nói: 'Ba đừng nhúc nhích, con đi tìm dược thảo xử lý vết thương cho ba."
"Không..." Ba Khuyết không thể ngăn cản con gái. Mười phút sau, Khuyết Chu cầm lấy thảo dược đã giã xong và băng gạc sạch sẽ đến, cô tỉ mỉ xử lý vết thương cho ba Khuyết.
"Tiểu Chu, con... con đi đâu mà kiếm được mấy thứ này?" Ba Khuyết và bà nội đều cảm thấy kinh ngạc.
Khuyết Chu cũng không ngẩng đầu: "Lần trước con bị trưởng thôn nhốt lại nhưng trốn ra ngoài, sau đó lên núi đi hái một ít dược liệu rồi lên thị trấn bán."
Ba Khuyết cũng không quan tâm vết thương trên cánh tay mình nữa, lập tức chống đỡ thân thể mình ngồi dậy, lo lắng nói: "Con đi một mình sao?!"
"Ba, ba không cần lo lắng cho con, bây giờ con có năng lực có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, chăm sóc tốt cho ba và bà nội, ba không tin con sao?" Cô ngước mắt nhìn ba Khuyết.
Vốn dĩ ánh mắt của thiếu nữ có chút ngượng ngùng lại nhát gan, nhưng bây giờ lại cực kỳ kiên định như thể không có chuyện gì có thể hạ gục cô.
Hốc mắt ba Khuyết lại đỏ lên, trên khuôn mặt ngăm đen viết đầy hai chữ 'đau lòng, khóe mắt có đầy nếp nhăn không thể giữ được nước mắt trong hốc mắt. Có lẽ ông cảm thấy khóc trước mặt con gái mình có chút mất mặt nên ông một lần nữa nằm xuống giường, nghiêng đầu dùng tay không bị thương lau đi nước mắt trên khóe mắt.
Giọng ông nghẹn ngào: "Ba... ba xin lỗi con."
"Ba không cần phải xin lỗi con, ba đối với con rất tốt, bà nội cũng yêu thương con, nhưng con cần mọi người đưa ra quyết định, con muốn rời khỏi thôn này, con muốn đi học, con muốn bệnh của bà nội được trị liệu ở một nơi tốt hơn, nhưng con không muốn đưa Khuyết Phong theo."
Tay của ba Khuyết cứng đờ, vẻ mặt của bà nội cũng có chút rối rắm.
"Từ khi con lên làm Thần Nữ đã suy nghĩ đến chuyện này, con suy nghĩ nếu như mình không lên làm Thần Nữ thì có lẽ bây giờ mình đã bị Khuyết Phong trói lại, không biết sẽ bị nhét lên giường của người đàn ông nào, anh ta ngay cả ba cũng dám đánh, vậy con thì có là gì?"
Từ trước đến nay Khuyết Chu đều rất biết diễn, nếu không ở thế giới thứ nhất cô cũng sẽ không lấy được nhiều giải thưởng như vậy.
Cô khẽ nhíu mày, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt trong suốt khẽ treo trên khóe mắt.
Đầu tiên là cô nhìn ba, sau đó lại hơi nghiêng đầu nhìn về phía bà nội, điều này làm cho trong lòng của hai người đồng thời thắt lại.
Bà nội tiến lên ôm lấy cánh tay của Khuyết Chu, nâng bàn tay già nua của mình lau đi nước mắt còn chưa rơi xuống trên khóe mắt cô: "Đừng khóc, Tiểu Chu đừng khóc, bà nội nghe theo Tiểu Chu, dù sao bà nội cũng không sống được bao lâu nữa, Tiểu Chu nói gì bà nội cũng nghe."
Bản thân bà nội đã tương đối thích Khuyết Chu, tuy rằng khi còn bé Khuyết Phong không hỗn như bây giờ, nhưng cũng cực kỳ nghịch ngợm. So với những bé trai nghịch ngợm thì bà nội lại thích một đứa bé vừa nghe lời vừa hiểu chuyện như Khuyết Chu hơn, lúc hai người còn rất nhỏ còn đau lòng lẫn nhau, hay chia việc nhà cho nhau làm, nhưng sau khi lớn lên thì càng không cần phải nói. Khoảng thời gian gân đây, Khuyết Chu bị nhốt lại, lại thiếu chút nữa bị Khuyết Phong đánh, bây giờ ngay cả ba ruột của mình mà anh ta cũng đánh khiến bà nội hoàn toàn buông bỏ đứa cháu trai này.
Bà nội thì đã buông bỏ, nhưng trong lòng ba Khuyết vẫn mong muốn có một tia may mắn còn tồn tại, Khuyết Phong hẳn có thể trở nên tốt hơn.
Mắt thấy ba còn đang do dự, Khuyết Chu thở dài, nước mắt bắt đầu không khống chế được rơi xuống: "Vừa rồi trên đường con về nhà, anh ấy lại ngăn cản con lại, nói con chỉ là con gái, đừng tưởng rằng lên làm Thần Nữ thì anh ấy không làm gì được, con làm gì cũng cần phải nhận được sự đồng ý của anh ấy mới được làm, còn muốn con đưa tiền cho anh ấy."
Giọng nói của cô cực kỳ run rẩy, cuối cùng ba Khuyết cũng nhịn không được quay đầu hỏi: "Nó thật sự nói như vậy sao?"
Khuyết Chu gật đầu: "Nếu ba không tin thì có thể tùy tiện đi hỏi một người nào đó trong thôn đều được."
Làm phản rồi! Thật sự nó muốn lật trời rồi!
Thật ra trong lòng ba Khuyết vẫn luôn cảm thấy áy náy với Khuyết Chu. Lúc Khuyết Phong sinh ra còn được gặp mẹ của mình, còn được uống sữa mẹ, nhưng lúc Tiểu Chu vừa sinh thì mẹ cô cũng buông tay, cả người nho nhỏ không có sữa mẹ để uống, con cái nhà người khác thì được uống sữa mẹ, còn con gái mình chỉ có thể uống bột gạo dẫn đến chiều cao vẫn không tăng lên được, cả người vừa gầy vừa đen, luôn bị người khác bắt nạt.
Người làm ba như ông còn phải đi ra ngoài làm việc mới có thể nuôi sống một nhà bốn người, bà nội cũng lớn lớn tuổi nên không thể chăm sóc cho Tiểu Chu nhiều được.
Từ nhỏ Tiểu Chu đã chịu khổ rất nhiều, bây giờ nghĩ lại làm ông cảm thấy áy náy muốn chất.
Tay của ông siết chặt lấy chăn bông.
Ồ, chăn bông, cái chăn bông này cũng là Tiểu Chu mua.
Ông nhìn thân thể nho nhỏ của Tiểu Chu khiêng bông vải đi vào, nhét bông vải vào trong ga giường mới rồi đắp chăn bông lên người ông, chăn bông cực kỳ ấm áp.
Ngay lúc này, ba Khuyết bỗng nhiên cảm thấy không có gì phải do dự nữa, giọng nói của ông lập tức già đi không ít: "Ba cũng nghe theo Tiểu Chu. Tiểu Chu, con phải bảo vệ tốt chính mình, thân thể ba đã không còn như xưa nữa, đáng lẽ những chuyện kia phải do ba làm mới phải."
Thật ra không có chuyện gì nên làm cả, Khuyết Chu biết người nhà trong miệng người phàm có ràng buộc sâu sắc với nhau.
Đến tiểu thế giới thứ năm cô mới thật sự cảm nhận được tình thân là gì?!
Bởi vì mặc dù người đàn ông da ngăm đen tay trói gà không chặt này trong mắt Khuyết Chu là một người yếu ớt, cô cảm thấy mình nên bảo vệ ông thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận