Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 233: Trò chơi kinh dị (16)
"Các người chơi cũng ở nơi đây được bốn ngày, các người có thể kiên trì ở đây bốn ngày quả thật đã khiến tôi nhìn bằng con mắt khác, nhưng mỗi ngày lặp đi lặp lại mấy việc như vậy hẳn rất nhàm chán, hay là như vậy đi, chúng ta lại chơi thêm một trò chơi nữa đi." Phu nhân Hoa Hồng đang ngồi trên ghế.
Ngày hôm qua bị thương nặng như vậy, nhưng hôm nay nhìn như không có việc gì khiến mấy người chơi cúi đầu cau mày.
'Phu nhân Hoa Hồng' vẫy vẫy tay, Khuyết Chu nhanh chóng đưa văn kiện đến: "Chúng ta tới chơi trò tìm bảo vật được không? Căn nhà của tôi rất lớn, tôi chỉ giấu mấy thứ, chỉ cần ai có thể tìm được đồ vật trong thời gian quy định, tôi đây có thể cho các người ra sân nghỉ ngơi, nếu như tìm được hai món đồ thì có thể tự do đi lại hoạt động trong trấn, nếu tìm được toàn bộ đồ tôi đã giấu, tôi sẽ... thả các người đi."
Đương nhiên không thể ép người quá chặt, tuy chỉ có bốn ngày, nhưng Khuyết Chu cũng hiểu được, đối với bọn họ mà nói, mỗi một ngày ở đây đều là sống một ngày như là một năm.
Nếu như vẫn tiếp tục một trò chơi không thú vị như vậy, không chỉ một mình cô cảm thấy nhàm chán, mà bọn họ cũng sẽ bị bức điên, vậy cô cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.
Cô cân một trò chơi thú vị hơn.
"Tôi đã bảo Chu giấu những thứ kia rất kỹ, năm người các người bốc thăm để chọn đồ vật mình phải tìm đi."
'Phu nhân Hoa Hồng vừa nói vừa búng tay, một thùng giấy xuất hiện trên bàn ăn: "Bắt đầu từ người chơi số 1, thay phiên bốc thăm."
Tuy rằng không biết phu nhân Hoa Hồng muốn làm gì, nhưng lời vừa rồi ít nhiều khiến cho bọn họ có một chút hy vọng.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Hình Vấn và Tề Thư Nhã đều coi như tốt. Người chơi số 7 và số 9 đều viết to mấy chữ 'không phấn chấn, giống như bị người ta hút hết tinh khí vậy.
Ở chỗ này mỗi phút mỗi giây, bọn họ đều vượt qua trong sự sợ hãi, mỗi buổi tối đều có âm thanh của quỷ hồn quanh quẩn bên tai, nếu cứ tiếp tục một thời gian nữa, bọn họ thật sự sẽ điên mất!
Mỗi người bốc thăm xong, phu nhân Hoa Hồng lại nói: "Trên giấy của mỗi người các người đều viết bốn thứ cần tìm, trong đó có một thứ là đồ vật phụ tôi thêm vào, nếu các người tìm được thứ đó, vậy có thể trực tiếp rời khỏi trò chơi này."
Bọn họ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đột nhiên, toàn thân Hình Vấn nổi đầy da gà, anh ta ngẩng đầu nhìn phu nhân Hoa Hồng, lẩm bẩm nói: "Cô ta biết đây là trò chơi..."
"Đương nhiên tôi biết." Đôi môi đỏ mọng của phu nhân Hoa Hồng đỏ tươi như máu, cầm ly trà lên uống một hớp nhỏ, mép ly nhanh chóng dính chút màu đỏ: "Đây là một trò chơi, tôi là người trong trò chơi, nhưng tôi cũng là người, các người ở đây bốn ngày, những người chơi chết trước đó của các người đều sẽ đối mặt với nguy hiểm khác, muốn trách thì hãy trách người sáng tạo ra trò chơi này đi."
Nói xong những lời này, mọi người chỉ cảm thấy trái tim giống như đều bị treo ở trên vách núi, có một sợi tóc nhỏ nối liền mọi người, hơi không cẩn thận, bọn họ sẽ rơi xuống vực sâu vạn kiếp không thể quay trở lại.
Phu nhân Hoa Hồng vỗ tay hai cái: "Được rồi, các người ăn cơm đi, đêm nay trò chơi này sẽ chính thức bắt đầu."
Rõ ràng còn cả một ngày mới bắt đầu trò chơi, nhưng mọi người cảm thấy bất an hoảng sợ.
Sau khi phu nhân Hoa Hồng rời đi, Tê Thư Nhã chủ động tìm tới Hình Vấn: "Chúng ta trao đổi giấy bốc thăm đi, nhìn xem nội dung của chúng ta có giống nhau gì không? Chỉ cần có đồ vật giống nhau, vậy chúng ta chỉ tìm đồ vật đó là có thể ra ngoài được rồi."
Tề Thư Nhã thay đổi thái độ lại làm cho Hình Vấn có chút không quen. Nhưng anh ta vốn cũng có ý định này, tờ giấy được mở ra, đồ vật cần tìm của hai người theo thứ tự là:
[Gương khảm ngọc hồng, lá vàng, bông tai ngọc trai màu xanh đậm, trái tim đang đập màu đỏ. ]
[Búp bê vải trong chiếc váy đỏ, một cây bút đen, một bức ảnh cũ màu vàng, một trái tim đang đập màu đỏ. ]
"Tố Tố, trái tim đang đập màu đỏ này, có phải là trái tim của phu nhân Hoa Hồng không?" Hình Vấn mở miệng hỏi Tố Tố.
Tố Tố gật đầu: "Rất có thể."
Lần nữa Tề Thư Nhã nghe thấy Hình Vấn và cái người tên Tố Tố này nói chuyện, người phụ nữ có cái tên Tố Tố này có giọng nói rất dịu dàng.
Cô ta suy đoán, Tố Tố này rất có thể đang ở trong thân thể của Hình Vấn.
Tề Thư Nhã cười lạnh trong lòng một tiếng, sau đó tiến tới gần Hình Vấn, trên người cô ta có hương thơm mềm mại, lại cố ý mềm giọng mở miệng: "Anh Vấn, hai người chúng ta phân công hợp tác với nhau đi."
Trước kia Tề Thư Nhã đều gọi là anh Vấn, nhưng sau khi sống lại, cô ta luôn gọi thẳng tên của anh ta.
Tiếng xưng hô đã lâu nay lại truyền đến làm cho Hình Vấn mềm nhữn trong nháy mắt, anh ta liếc Tê Thư Nhã một cái: "Sao hôm nay em lại ngoan như vậy?"
"Hai ngày nay em suy nghĩ rất nhiều, quả thật em làm gì cũng rất tùy hứng, hơn nữa nếu không phải có anh Vấn thì ngày hôm qua em đã chết rồi, ngoan ngoãn hơn là việc em nên làm mà."
Tề Thư Nhã rất hiểu Hình Vấn, anh ta có dục vọng khống chế rất mạnh, thích nữ sinh dịu dàng ngoan ngoãn hơn.
Những lời tối hôm qua nghe được, Tề Thư Nhã một phút giây nào cũng không dám quên.
Vốn còn tưởng rằng Hình Vấn khống chế được dục vọng của mình, vẫn đối xử với mình rất tốt, nhưng hiện tại xem ra, anh ta chỉ muốn dùng thân thể này của mình làm linh hồn gọi là Tố Tố trong cơ thể của anh ta sống lại.
Người không vì mình trời tru đất diệt! Hình Vấn, anh vô tình như vậy thì đừng trách tôi vô nghĩa.
Mấy người chơi chia nhau đi tìm, toàn bộ căn nhà đều là phạm vi hoạt động của bọn họ.
Không chỉ có phòng khách, phòng bếp, chỗ ngủ, phòng ở lầu hai và lầu ba, còn có gác xép, cùng với một tầng hầm ngầm, đều là phạm vi hoạt động của bọn họ.
Khi giọng nói của phu nhân Hoa Hồng vang lên trong mọi ngóc ngách, tuyên bố trò chơi bắt đầu mọi người bắt đầu chia nhau hành động.
Người chơi số 7 muốn hợp tác với Cố Viễn Thư, nhưng bị anh từ chối.
Tầng hai và tâng ba chỉ có ánh đèn lờ mờ ở hành lang.
Cố Viễn Thư đi thẳng lên lầu hai, sau đó dừng lại trước một căn phòng.
Anh xoay tay nắm cửa, lại phát hiện cửa đã khóa.
"Khuyết Chu, mở cửa."
"Tôi đang thay quần áo."
"Mở cửa ra."
"Tôi đang..." Còn chưa nói xong, Cố Viễn Thư cũng đã dùng sức trên tay làm tay nắm cửa vỡ nát, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Người phụ nữ này thật sự đang thay quần áo, hai tay cô đang ôm quần áo, sau đó che trước người mình: "Cố tiên sinh, anh nổi điên gì vậy?"
Anh lạnh lùng vào nhà, sau đó lại xoay người đóng cửa lại. Ở thế giới trò chơi, anh là đại boss, một cái cửa nho nhỏ mà thôi, đương nhiên cũng có thể nhẹ nhàng được chữa lành về hình dáng ban đầu.
Khuyết Chu lập tức trở tay lấy thảm trên giường quấn lên người mình, lúc quay đầu lại, Cố Viễn Thư cũng đã đứng ở trước mặt cô. Cô cười: "Anh không đi tìm đồ mà tới chỗ tôi làm gì, ít nhiều vẫn phải giả vờ, nếu không để bọn họ phát hiện tôi cho anh đi cửa sau thì làm sao bây giờ?"
"Tối hôm qua cô và Hình Vấn nói gì ở trong phòng vậy?" Cố Viễn Thư cả ngày không nói gì, giờ mới mở miệng nói.
Khuyết Chu còn cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay người này lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, hóa ra là tối hôm qua anh cũng đang theo dõi mình.
"Mùi gì vậy?" Cô cố ý hít sâu một hơi trước mặt Cố Viễn Thư: "Mùi dấm chua thật lớn! Cố Viễn Thư, không phải anh thật sự thích tôi rồi chứ?"
"Tôi thích cô."
Câu nói của Cố Viễn Thư rất có ý tứ, anh nhìn chằm chằm Khuyết Chu, đã không còn giấu diếm tình cảm của mình.
Vừa nghĩ tới tối hôm qua Hình Vấn ở trong phòng Khuyết Chu hơn nửa tiếng, trong lòng anh đã cảm thấy không thoải mái: "Tôi là đại boss, lấy được đương nhiên cũng có thể là độc nhất vô nhị, nhưng cô đã phá vỡ phần độc nhất vô nhị đó rồi."
"Anh quanh co lòng vòng, còn nói nhiều như vậy, hẳn là anh đang ghen đúng không?”
“Tôi không ghen."
"Chỉ biết mạnh miệng."
Cố Viễn Thư phát hiện mình thật sự bó tay với Khuyết Chu.
Anh trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm Khuyết Chu với ánh mắt u ám, ánh sáng phản chiếu trong ánh mắt của anh như muốn nuốt chửng Khuyết Chu.
Khuyết Chu ôm ngực: "Anh nhìn tôi như vậy làm tôi rất sợ đấy!"
Cô vừa nói, vừa túm lấy tay áo của Cố Viễn Thư, anh đã ngồi bên cạnh Khuyết Chu.
Giường mềm mại lún xuống, Khuyết Chu xoay người đưa lưng về phía anh, mở miệng như dỗ trẻ con: 'Được rồi, Hình Vấn muốn thăm dò tôi có phải là phu nhân Hoa Hồng không? Còn nói rất nhiều chuyện phiên muộn trong lòng mình, tôi không thể bại lộ thân phận được." "Có cái gì mà không thể bại lộ, rốt cuộc cô không muốn bại lộ, hay muốn hưởng thụ loại cảm giác này?"
"Trong lòng anh, tôi là loại người như vậy sao?" Khuyết Chu hơi nghiêng đầu mặt mày tinh xảo hòa vào ánh sáng lờ mờ, góc cạnh nhu hòa vào lúc này như biến thành một bức tranh sơn dầu, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không nói ra lời gì quá đáng được, Cố Viễn Thư cũng không ngoại lệ.
Tất cả sự tức giận vô cớ ở trong lòng khi cô biểu hiện ra tia khổ sở đã lặng lẽ biến mất.
Mấu chốt nhất chính là, anh biết vẻ mặt hiện tại của Khuyết Chu là giả vờ, nhưng vẫn không có cách nào tỏ ra ác liệt, rõ ràng anh biết mình không xong rồi, cực kỳ không xong rồi!
Cố Viễn Thư mím môi, hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không có ý này."
Tấm thảm rơi xuống, sau lưng trơn bóng hiện ra trước mặt Cố Viễn Thư, hô hấp của anh như ngừng lại, vòng eo tinh tế bình thường được vải vóc bao bọc, nay lại hiện ra trước mắt anh mà không có gì che chắn.
Thật sự muốn giết chết anh mà...
"Giúp tôi ấn một cái, tay tôi hơi đau." Khuyết Chu hơi nghiêng người về phía sau.
Hai tay của Cố Viễn Thư không nghe lời bắt được di chuyển, anh mất năm phút mới mặc xong quần áo cho Khuyết Chu.
Tiếng trêu đùa vang lên: "Hình như boss lớn cũng không lợi hại như trong tưởng tượng."
Anh vẫn nghiêm mặt như cũ.
"Được rồi, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy, còn tức giận tôi sao?" Khuyết Chu xoay người, muốn tiến tới hôn môi anh nhưng lại bị anh nghiêng đầu né tránh.
Nói thật, hạt vừng nhỏ cảm thấy lời vừa rồi của đại lão ít nhiều có chút cặn bã. Nhưng nó chỉ là một cái hệ thống, cho nên những lời tra nữ trong miệng đại lão nói ra, nó lại cảm thấy cực kỳ có mị lực, đặc biệt là nhìn vẻ mặt tức muốn chết lại không thể làm gì của nam chính, đó là động lực mà ngày ngày nó đều muốn học tập ha ha ha.
Mục tiêu của nó chính là biến thành một người lợi hại như đại lão, đến lúc đó tìm một người ngoan ngoãn như nam chính, cứ tưởng tượng ra đã cảm thấy vui sướng!
Mặt Cố Viễn Thư càng đen hơn: "Cho nên cô cảm thấy tôi đang cố tình gây sự?"
“Tôi không...
"Là cô quyến rũ tôi trước, bây giờ cô nói vậy là có ý gì?"
"Trong thân thể của Hình Vấn có một linh hồn khác, linh hồn đó rất lợi hại."
Vẻ mặt của Cố Viễn Thư lập tức dừng lại, lời muốn nói cũng dừng lại ở bên miệng.
Vẻ mặt đen như đít nồi của anh dần chuyển biến, biến thành vẻ nghi ngờ: "Lời cô nói... có ý gì?"
"Lúc trước không phải anh nói Hình Vấn rất lợi hại, giống như cái gì cũng biết sao? Không phải anh ta lợi hại, mà trong thân thể của anh ta có một người rất lợi hại, cho nên anh ta mới lợi hại. Cái thần hồn kia tương đương với ngoại quan của Hình Vấn, mà Hình Vẫn đối xử tốt với Tề Thư Nhã như vậy cũng có nguyên nhân. Nguyên nhân là vì thân thể của cô ta có thể làm cho thần hồn kia sống lại."
Cố Viễn Thư cảm thấy có chút ma huyễn.
Nhưng vừa nghĩ tới bọn họ đều có thể bị vây ở trong thế giới trò chơi, vậy chuyện ma huyễn như vậy cũng có thể xuất hiện.
Khuyết Chu thở dài: "Tôi chỉ đang thăm dò anh ta, cố ý muốn truyền lại những lời trong nội tâm của anh ta cho Tê Thư Nhã. Muốn rời khỏi nơi này chỉ dựa vào hai chúng ta là không đủ, chỉ cần làm cho bọn họ nội chiến, lực lượng của hai chúng ta và lực lượng của thần hồn trong thân thể của Hình Vấn cộng dồn lại mới có thể đưa chúng ta rời khỏi thế giới trò chơi này."
Cô nói xong, Cố Viễn Thư mới phát hiện hình như anh thật sự cố tình gây sự.
Cho nên tại sao anh phải cố tình gây sự.
Chỉ có một lý do để giải thích cho chuyện này. "Anh thích tôi đúng không?" Khuyết Chu nhéo nhéo khuôn mặt của anh, cảm thấy anh bây giờ đã biết mình làm sai nhưng lại xấu hổ không dám thừa nhận, nhìn sao cũng cảm thấy đáng yêu.
Cố Viễn Thư không muốn thừa nhận, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Bây giờ cô thay quần áo làm gì?"
"Làm gì sao? Đương nhiên là có chuyện muốn làm rồi! Trên đường bọn họ đi tìm đồ vật cũng phải gặp chút khó khăn, thầy trò Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh phải trải qua 9981 kiếp nạn mới tu thành chính quả, trên đường cũng không thể thuận buồm xuôi gió được, đúng không?”
Cố Viễn Thư cảm thấy Khuyết Chu chỉ muốn chỉnh chết những người đó mà thôi.
Bởi vì những người này đều đã từng giết chết Khuyết Chu.
Hơn nữa tới nơi này, cũng là vì giết chết cô.
Mặc dù bọn họ không biết chân tướng, nhưng người không phải thánh hiền, đứng ở góc độ Khuyết Chu, quả thật cũng không cần thiết phải buông tha cho bọn họ.
Ý cười trên khóe miệng Khuyết Chu không hề hạ xuống: "Nghĩ gì vậy? Cảm thấy tôi rất tàn nhẫn sao?"
"Không phải." Cố Viễn Thư lắc đầu: "Trên cánh tay của cô còn có vết thương, tôi đi cùng cô. Cô muốn thế nào, tôi giúp cô."
"Có thể không?"
"Trong trò chơi, tôi mới thật sự là khống chế giả."
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, Hình Vấn và Tê Thư Nhã cùng một tổ, Cố Viễn Thư một mình rời đi, người chơi số 7 và số 9 tự nhiên cũng hợp lại thành một đội rồi.
Hai người bọn họ dẫn đầu đi từng lầu một, dù sao chơi trò chơi nhiều năm như vậy, rất nhiều đồ vật hữu dụng đều hay xuất hiện bên trong tầng hầm ngầm hoặc ở từng lầu một.
Từng lầu một còn lớn hơn so với tưởng tượng của hai người bọn họ, hơn nữa rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết ở đây có người thường xuyên đến quét dọn. Phía trên chất đống không ít đồ lặt vặt, một tấm bình phong chắn ở một bên, sau bình phong thì không thể thấy rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng đồ đang kêu tích tắc.
Người chơi số 7 và số 9 liếc nhìn nhau, hai người giẫm lên cầu thang gỗ ọp ep, tới phía trên tâng lầu, toàn bộ đều là một mảnh đen kịt, cũng may bọn họ có đèn pin có thể sử dụng.
Chỉ là lúc ánh sáng chiếu vào tầng lầu, nơi này rõ ràng rất sạch sẽ, những đồ vật ở đây như được bao bọc trong sương mù, nhìn qua không thấy rõ ràng lắm.
Người chơi số 7 giật mình: "Sao tôi cảm thấy trên này lạnh vậy?"
"Anh đừng tự mình dọa mình, mau đi tìm đồ vật đi." Hai người không tùy tiện chia nhau ra hành động, vẫn dựa lưng vào nhau chậm rãi di chuyển về phía trước.
Bên cạnh bình phong có một cái ghế mây.
Thoạt nhìn đã có chút cũ, một bên tay vịn đã bị gấy chỉ lộ ra một đoạn cắt ngang khó coi, còn cao thấp không đồng đều, đầu gỗ bén nhọn khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy sợ hãi.
Kẽo kẹt...
Kẽo kẹt...
Hơi thở của người chơi số 9 như ngừng lại, hai người đều ngừng thở, đều đồng loạt dừng bước.
Người chơi số 7 quay lưng lại nhìn cái ghế nhưng không thể nhìn thấy gì, bóng tối xung quanh khiến tinh thần của anh ta căng thẳng: "Âm thanh... gì vậy?"
"Trước mặt tôi có một cái ghế mây, đột nhiên nó lắc lư."
Ngay khi người chơi số 9 nói xong câu đó, cái ghế đột nhiên dừng lại, nhưng nhìn góc nghiêng, hình như có người đang ngồi ở trên đó.
Sau đó, cái ghế nghiêng về phía trước, giống như có người đứng lên trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận