Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 203: Thân nữ núi tuyết (23)

Chương 203: Thân nữ núi tuyết (23)Chương 203: Thân nữ núi tuyết (23)
Khi nói đến ba chữ 'ba mẹ ruột, vẻ mặt của Liêu Tầm lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Sắc mặt anh trắng bệch, trong mắt ẩn sự tức giận, đó là nỗi thù hận chồng chất trong nhiều năm qua.
"Đừng quên em, sợi dây đỏ trên tay anh đừng tháo xuống, em sẽ tìm được anh." Dường như giọng nói của cô vang vọng giữa núi Tuyết.
Lúc đó Liêu Tâm còn không biết, lần chia tay này là quang cảnh rất nhiều năm sau mới gặp lại được.
Cuối cùng Liêu Tầm vẫn vội vã rời đi, nhưng mà một bước quay đầu lại ba lần, cho đến khi song phương không còn nhìn thấy bóng dáng của nhau mới thôi, một chút lưu luyến bịn rịn của Khuyết Chu cũng đã biến mất.
Bây giờ hạt vừng nhỏ vẫn còn cảm thấy đau đớn ở trong lòng.
Vừa rồi đại lão tức giận thiếu chút nữa làm sụp đổ cả không gian hệ thống.
Nó trơ mắt nhìn đại lão dùng lệ khí được mình luyện hóa trong thân thể bao trùm lấy đám người kia và trưởng thôn, để cho bọn họ xuất hiện ảo giác và tự giết lẫn nhau.
Nếu vừa rồi Liêu Tâm mở cửa, nhất định anh có thể nhìn thấy cảnh tượng đầy máu tanh ở bên trong.
Ngay lúc đại lão ôm tay mình đứng ở trước cửa, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười. Ngay một giây kia, nó mới cảm nhận được trên người đại lão khủng bố đến cỡ nào, có thể quản được những linh hồn tà ác ở Vô Gian Địa Ngục, làm sao đại lão có thể là một người lương thiện được.
Cùng nhau làm nhiệm vụ trong một thời gian dài, nó đã thấy đại lão bình tĩnh đã quen, đương nhiên thật sự cho rằng bản tính của đại lão đều biến thành vẻ dịu dàng hơn trước, bây giờ xem ra hẳn là đại lão đã giấu đi bản tính u ám trong con người của mình đi mà thôi. Nó cẩn thận trấn an: "Tỷ tỷ, tỷ không cần quá tức giận, bây giờ người trong thôn đều bận rộn nông canh, sẽ không thể phát hiện ra đám người kia và trưởng thôn đang tàn sát lẫn nhau đâu."
"Ta không tức giận, chuyện phía sau đều là chuyện khiến ta vui vẻ." Khuyết Chu nhìn thoáng qua căn nhà của trưởng thôn, dường như âm thanh bên trong đã dừng lại, khóe miệng cô nở nụ cười, ngâm nga bài hát rồi rời khỏi nơi này.
Trong phòng đều là vết máu loang lổ, trong tay trưởng thôn đang cầm cái rìu, trên cánh tay và đùi đều là vết thương.
Trên mặt đất là ba thi thể đang nằm đó, chờ đến lúc ông ta tỉnh táo lại thì đã thấy một màn máu tanh trước mắt.
Sắc mặt trưởng thôn trắng bệch, rìu trong tay loảng xoảng một tiếng rơi xuống mặt đất, ông ta trừng mắt gắt gao nhìn ba người nằm trên mặt đất, thậm chí chết không nhắm mắt.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp dâng lên não, thậm chí điều khiến ông ta sợ hãi hơn cả việc giết ba người này là ông ta không có chút ấn tượng nào về thủ pháp giết người của mình cả.
Rõ ràng... rõ ràng bọn họ vừa rồi muốn trói Khuyết Chu lại, sau đó...
Khuyết Chu!
Đúng rồi! Là Khuyết Chul!!
Nhất định là Khuyết Chu thi triển yêu thuật gì đó nên ông ta mới như vậy, nhất định là như vậy!1
Sau khi kịp phản ứng, hai chân trưởng thôn mềm nhữn quỳ trên mặt đất, vết thương trên đùi ông ta theo động tác quỳ xuống mà nứt toạc ra, ông ta đau đến hai mắt tối sâm lại, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi tỉnh lại, xung quanh làm gì còn có mùi máu tanh nữa, thậm chí vết thương trên chân cũng đã biến mất.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra. Vợ ông ta nở nụ cười hiền lành bưng một bát mì nóng hầm hập từ bên ngoài đi vào.
"Lão Triệu, đói bụng chưa? Ông ăn mì đi."
Không phải vợ của ông ta đã bị bệnh tâm thần rồi sao?
Trưởng thôn cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng dường như người phụ nữ trước mắt này vẫn còn xinh đẹp, trẻ trung, trong veo như nước như hồi còn trẻ vậy.
Món bà ta làm ngon nhất chính là mì sợi này, nhìn mì sợi trong bát lớn, trưởng thôn cảm thấy có lẽ đây vẫn là một giấc mộng, nếu như là mộng, vậy ông ta tỉnh lại muộn một chút cũng không sao đâu nhỉ?
Trưởng thôn nhận lấy bát mì sợi trong tay vợ, dùng đũa gắp lên ăn một miếng.
Vẫn là hương vị trong trí nhớ.
"Ngon không?" Người vợ hỏi.
Thôn trưởng gật đầu: "Ngon."
"Vậy ông ăn chậm một chút, nếu không đủ thì trong nồi vẫn còn đó."
Nếu như đây là một giấc mộng, nếu như giấc mộng này vẫn tồn tại thì tốt rồi...
***
Không ai phát hiện trưởng thôn và mấy người vẫn đi theo trưởng thôn kia đã mất tích ngoại trừ Lữ Văn Tùng.
Tất cả mọi người vội vàng cắt lúa mạch, ngày mai chính là lúc cùng nhau đi vào trong thị trấn bán hoa màu, trong khoảng thời gian này thời tiết vẫn rất tốt, không có một giọt mưa nào. Mọi người cũng không nhắc tới chuyện Khuyết Chu và Liêu Tâm đi chung với nhau.
Nhưng ruộng đất trong nhà Lữ Văn Tùng không có lúa mạch, anh ta đến nhà trưởng thôn lại phát hiện trong nhà trưởng thôn không có một bóng người.
Đi đến nhà của mấy người khác cũng vậy, người nhà của đám người đó nói bọn họ đi theo trưởng thôn lên thị trấn có việc.
Nhưng trước kia bọn họ đi đâu cũng gọi anh ta đi cùng, Lữ Văn Tùng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Đáng tiếc, anh ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết rõ rốt cuộc là có chỗ nào không thích hợp?
Sáng sớm hôm sau.
Các thôn dân bỏ lúa mạch mà mình thu hoạch được vào trong bao tải, giao cho một ông chủ nhỏ trên trấn hàng năm đều đến đây mua.
Ông chủ nhỏ kinh ngạc vì lúa mạch năm nay của bọn họ vừa thu hoạch sớm lại vừa có chất lượng tốt.
Ông chủ nhỏ mang theo lúa mạch đi lên thành phố, còn đang ảo tưởng năm nay có thể dựa vào đám lúa mạch này kiếm được một món hời lớn, nhưng bỗng nhiên người dỡ hàng phía sau cho ông ta một cú đau điếng người.
"Đây là thứ gì đây? Đây là lúa mạch mà ông nói với tôi sao? Toàn là đất với cỏ dại, lấy đâu ra lúa mạch???"
Người đàn ông ngẩn người, còn có chút không kịp phản ứng: 'Ngại quá, anh vừa mới nói cái gì?"
"Nói cái gì ông còn không biết sao? Ông tự xuống đây mà xeml" Giọng điệu của người dỡ hàng cực kỳ không tốt.
Ông ta nhanh chóng tiến lại xem, trong túi căng phồng nào có lúa mạch, toàn bộ đều là bùn đất trộn lẫn với cỏ dại.
Không thể như vậy được, không có khả năng, rõ ràng chính mắt ông ta nhìn thấy bọn họ để lúa mạch vào trong bao tải mà.
Làm sao có thể là đất được!
Người dỡ hàng nhìn thấy dáng vẻ mê man của ông ta, thở dài một hơi: "Có phải ông đã bị lừa rồi không? Ông nói ông thu mua lúa mạch này từ thôn dân ở dưới chân núi của núi Tuyết đúng không? Trong thôn của bọn họ không phải có Thần Nữ sao? Nói không chừng chuyện Thần Nữ cũng bị bọn họ bịa ra để lừa ông thôi!"
Một câu nói vô tâm lại làm cho người đàn ông cảm thấy rất có khả năng này. Chờ đến lúc ông ta tức giận chạy đến thôn kia, đám người kia khi nhìn thấy ông ta còn vui vẻ ra mặt, trong mắt mỗi người đều lóe lên sự tham lam.
Núi Tuyết cách đó không xa bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng.
"Ông chủ, có thể thanh toán tiền cho chúng tôi chưa?"
"Đúng vậy, chúng tôi cung cấp cho ông nhiều lúa mạch như vậy, ông cũng nên làm ăn có lương tâm một chút chứ!”
"Các người đưa cho tôi toàn là đất và cỏ dại, lấy đâu ra lúa mạch? Không tin thì các người tự mình nhìn đi!"
Ông chủ và đám trợ lý ném lúa mạch ở trước mặt bọn họ.
Bao tải đâm vào vật thể bén nhọn vừa vặn bị rách ra, từ bên trong chảy ra lúa mạch màu vàng kim, xinh đẹp không chịu được.
Ông chủ trừng lớn hai mắt, các thôn dân cau mày, vẻ mặt mơ hồ.
Ông chủ và đám trợ lý của mình liếc mắt nhìn nhau, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thiếu nữ đứng đầu thôn cách đó không xa.
Thiếu nữ tóc dài đến thắt lưng, mặc một thân trường bào màu đỏ, khóe miệng cô mang theo nụ cười, trên khuôn mặt tỉnh xảo kia hiện ra thần sắc quỷ dị.
"AI!" Đám người kia thét chói tai một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy.
Thôn dân bị đám người này làm cho hoảng sợ, bọn họ vừa mắng chửi vừa nhặt lúa mạch bị đổ trên mặt đất lên, chuẩn bị đuổi theo đám người kia.
Từ trong thôn thông ra đường cái bên ngoài phải đi qua một cây cầu hình vòm rất lớn, phía dưới cầu đã không còn nước.
Ngay sau khi bọn họ cầm lúa mạch chạy qua cầu vòm, lúa mạch vốn màu vàng kim trong tay lại chậm rãi biến thành bụi đất.
Bỗng một ngọn gió thổi đến, đám lúa mạch kia biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận