Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 173: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (39)

Chương 173: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (39)Chương 173: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (39)
Sau khi sư phụ đi rồi, Nhan Trạch vốn nghĩ một mình cô độc sống quãng đời còn lại cũng không có vấn đề gì, con người anh rất kỳ quái, hẳn là không có ai nguyện ý ở chung với anh. Nhưng mọi người đều dễ thay đổi, Nhan Trạch phát hiện mình cũng không ngoại lệ.
Anh cảm giác được hơi ấm gia đình khi ở đây với cô, cũng không muốn mất đi hơi ấm này.
Nhan Trạch vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt cuồn cuộn gợn sóng lăn tăn của Khuyết Chu nhìn mình sau khi anh nói ra những lời này. Trong mắt anh, Khuyết Chu vẫn luôn là người trầm ổn lại lớn mật, nhưng bây giờ lại thấy sự điên cuồng trong mắt cô khiến người khác kinh hãi.
Ánh mắt cô gần như muốn nuốt chửng anh vào bên trong, quỷ dị chính là anh lại không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Nhan Trạch cảm thấy đầu óc mình nhất định không tỉnh táo.
"Cốc... cốc... cốc...' Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó một giọng nói của đàn ông vang lên: "Xin hỏi, đây là nhà của nữ sĩ Khuyết Chu phải không?"
Đầu ngón tay của Khuyết Chu vẫn còn vẽ vòng tròn trên ngực Nhan Trạch, âm thanh ngoài cửa khiến động tác của cô hơi dừng lại, cô khẽ nhíu mày, quay đầu đáp: "Vâng, xin hỏi ngài là ai?"
"Để anh ra ngoài xem sao." Nhan Trạch nói.
Mặt anh đều sắp đỏ thành mông khỉ rồi, tranh thủ thời gian ba bước thành hai đi đến cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy một nam một nữ áp giải một người đàn ông đang đứng bên ngoài, nhìn rất lễ phép.
Mấu chốt là Nhan Trạch cảm nhận được trên người của hai người kia đều có một cỗ lực lượng. Cánh tay Khuyết Chu lại một lần nữa bám vào vai Nhan Trạch, cả người như người yếu đuối không xương, nhẹ giọng nói: "Xấu hổ như vậy làm gì, bây giờ em không có sức lực nên phải dựa vào anh một lúc."
"Được... được." Trái tim Nhan Trạch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Lần trước chúng ta có gặp nhau ở nhà hàng Garden, chúng tôi là nhân viên làm công việc đặc thù của Hoa Hạ, muốn hỏi nữ sĩ Khuyết Chu có hứng thú tham gia vào bộ phận của chúng tôi hay không? Chúng tôi cũng nhìn thấy những chuyện của cô và Đỗ Phong ở trên mạng, chúng tôi có thể giúp cô giải quyết, bao gồm cả ba mẹ của cô, chúng tôi cũng sẽ sắp xếp lại công việc cho bọn họ, cũng biết cô là họa sĩ, cô có thể làm những việc cô muốn làm, chúng tôi chỉ làm phiền cô khi có nhiệm vụ quan trọng xảy ra mà thôi."
Thái độ kia không thể nói là chân thành, mà là hèn mọn cầu xin.
Cửa được mở ra, khi nhìn thấy hai người tựa vào nhau trong cửa, hai đội viên kia ngẩn người nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nhan Trạch, còn có vẻ lười biếng của Khuyết Chu.
Hai người lập tức nhìn trời nhìn đất, trong nháy mắt hiểu được bọn họ tới không đúng lúc.
Ánh mắt Khuyết Chu rơi trên người đàn ông bị hai người áp giải kia.
"Người này nhìn... rất quen mắt nha." Khuyết Chu dựa người vào vai Nhan Trạch, giọng nói mang theo giễu cợt, người đàn ông kia càng cúi thấp đầu hơn.
Đội viên nam lập tức nói: "Vừa rồi chúng tôi thấy anh ta lén lút ở hành lang, còn nói mình quen cô, nói tới đây để tìm cô. Theo thông tin mà chúng tôi đã điều tra, hình như lúc trước người đàn ông này từng có hành vi bất chính với cô, cho nên chúng tôi áp giải anh ta tới đây."
"Các người điều tra rất tỉ mỉ đấy!" Khuyết Chu chậm rãi nói.
"Chúng tôi cũng không có ý mạo phạm, nhưng từ chuyện nhà hàng Garden lần trước, chúng tôi đã tìm cô rất lâu mới tìm được. Tôi là đội trưởng bộ phận đặc thù, trước tiên xin chân thành xin lỗi vì lần trước đã khinh thường cô, bây giờ chúng tôi thuận đường muốn mời cô gia nhập vào bộ phận của chúng tôi, được không?"
Hai người đều có chút thấp thỏm, dù gì đại sư có năng lực đều không thích bị thúc giục như vậy.
Nhưng đối với Khuyết Chu mà nói, gia nhập bộ phận đặc thù trăm lợi chứ không hại.
Cô chỉ chỉ vào Nhan Trạch đứng bên cạnh mình: "Tôi có thể tham gia, nhưng tôi còn có một yêu cầu là anh ấy cũng phải tham gia."
"Anh ấy..."
Lời nghỉ ngờ còn chưa nói ra, Nhan Trạch đã yên lặng nhẩm pháp quyết ở trong miệng, đầu ngón tay vẽ bùa trong không khí, sau đó trong không khí xuất hiện một ngọn lửa có thể đốt cháy con người trong nháy mắt, nhưng ngọn lửa chỉ đảo đi đảo lại trong lòng bàn tay Nhan Trạch vài vòng rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Anh cũng giống Khuyết Chu, thản nhiên nói: "Tôi là đạo sĩ."
Hai người kia mừng như điên, cái này không giống với việc mua được cái bánh ngọt cuối cùng mà mình thích ở trong cửa hàng bánh ngọt, mà là giây phút nhân viên cửa hàng nói mua một tặng một, sau đó lấy thêm được một cái bánh ngọt mà mình yêu thích!
Chuyện này thì bọn họ còn có lý do gì để không đồng ý nữa đây?!
Mà người đàn ông bị áp giải lại ngẩng đầu đây rõ ràng chính là Diêu Hòa Khôn sắp bị Khuyết Chu quên mất kia.
Hạt vừng nhỏ lập tức cười nhạo: "Đây là ai nha, người đàn ông già nua này là ai nha-"
"Nữ sĩ Khuyết Chu, chúng tôi sẽ đưa người này đến cục cảnh sát. Cô cứ yên tâm giao người này cho chúng tôi."
Khuyết Chu gật đầu giống như nữ vương ra lệnh, chỉ cần cái gật đầu của cô đã tuyên án kết cục của Diêu Hòa Khôn.
Diêu Hòa Khôn mở to hai mắt, đến bây giờ anh ta cũng không rõ ràng tình huống này lắm, bộ phận đặc thù gì? Đạo sĩ gì? Chẳng lẽ Khuyết Chu không phải chỉ là một nghiên cứu sinh học chuyên ngành vẽ tranh bình thường thôi sao?!
Hiệu suất làm việc của nhân viên bộ phận đặc thù rất nhanh, hai người này không cho Diêu Hòa Khôn có cơ hội mở miệng đã dùng một tay đánh cho người ta hôn mê bất tỉnh, sau đó bên chính phủ lại ra mặt cho Khuyết Chu, bắt đầu đối kháng chính diện với Đỗ Phong.
Ngay từ đầu bộ phận đặc thù vẫn không trực tiếp đối kháng với Đỗ Phong, chính là vì không nắm được chứng cứ, vì không muốn gây ra khủng hoảng xã hội không cần thiết, cho nên mới bị Đỗ Phong dắt mũi khắp nơi.
Dù gì Hoa Hạ rất quan tâm đến dân chúng, còn Đỗ Phong không quan tâm, ông ta hận không thể khiến toàn bộ nhân loại Hoa Hạ đều chết hết, thay vào đó là yêu tinh thì tốt hơn, vậy ông ta chính là một yêu vương cai quản đất nước này rồi.
Nhưng bây giờ có Khuyết Chu và Nhan Trạch, Đỗ Phong sẽ không lật ra sóng to gió lớn gì, vậy phía chính phủ cũng có thể ra mặt đối kháng chính diện với ông tal
Đâu tiên là thông báo công ty của Đỗ Phong trốn thuế, có nhiều hành động trái với pháp luật, sau đó thông báo bản thân Đỗ Phong thường xuyên có một số hành vi phạm pháp không chính đáng, còn cụ thể là hành vi gì thì không được công bố trực tiếp.
Một khi được thông báo, trên mạng đã hoàn toàn nổ tung.
Thậm chí phía chính phủ còn chủ động tag Khuyết Chu vào, nói cô chủ động bỏ giải thưởng họa sĩ mới, hơn nữa tranh của Khuyết Chu còn được trưởng quan cao nhất của chính phủ ra mặt thu mua với giá cao.
Toàn bộ các nền tảng trên mạng hoàn toàn nổ tung rồi!
[Mẹ ơi! Tui đã nói sao tới tận bây giờ mà Khuyết Chu vẫn chưa lên tiếng, tranh của cô còn được trưởng quan cao nhất của chính phủ mua! Đừng nói là mua tranh, coi như chỉ cần nói chuyện với tui một câu là trong phạm vi mười dặm quanh nhà tui, tui đều chạy đến gõ cửa từng nhà khoe khoang, tui có thể khoe khoang đến tận kiếp saul!!]
[Cười chết đi được, hành vi của Khuyết Chu nữ vương: Đỗ Phong là cái thá gì? Tranh của lão nương chỉ dành cho người trâu bò thưởng thức mà thôi!!!
[Trưởng quan cao nhất thưởng thức tranh của Khuyết Chu, tui cũng thưởng thức tranh của Khuyết Chu... ?]
[Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được! Thật không nghĩ tới Đỗ Phong là loại người này, hai năm trước tui còn gặp qua ông ta, nhìn hào hoa phong nhã lại lễ độ, thật không nghĩ tới... ]
[Thật ra lúc Đỗ Phong đăng bài nói Khuyết Chu là tui đã cảm thấy nhân phẩm người này có điểm không thích hợp rồi. Lúc đó tui cảm thấy nhất định Khuyết Chu có liên quan đến lợi ích của ông ta, ban đầu thì lên tiếng ủng hộ, nhưng lại đột nhiên thẹn quá hóa giận làm chuyện này, tốt xấu gì cũng là một ông chủ của một tập đoàn lớn, nhưng còn thua xa trưởng quan cao nhất của chính phủ tự mình xuống đài tag tên Khuyết Chu. Cười chết tui rồi!]
[Khuyết Chu hai mươi ba tuổi: Họa sĩ nổi tiếng, tranh được trưởng quan cao nhất cất giữ, trở thành bạn tốt với các đại nhân sĩ giới thượng lưu, còn là nghiên cứu sinh ưu tú. Tui hai mươi ba tuổi: Anh trai giao hàng, tui không bị mẹ già ở nhà phát hiện ra đang làm nhân viên giao hàng đã cảm tạ trời đất rồi]
Giờ phút này trên máy tính bàn làm việc của Đỗ Phong toàn là những bình luận kia, ông ta tức giận đến muốn nổ tung.
Giọng nói của ông ta giống như dã thú gầm nhẹ trong bóng tối: "Sao Khuyết Chu lại có thể hợp tác với bộ phận đặc thù? Các người là thùng cơm à? Nuôi tốn kém lại không thể nhìn chằm chằm bọn họ? Nuôi các người thì có lợi ích gì??2"
Bạn cần đăng nhập để bình luận