Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 177: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (43)
Trong bóng đêm đen kịt, ánh trăng bị mây đen che phủ mơ hồ hiện ra một nửa ánh trăng đỏ như máu.
Đó còn được gọi là vâng trăng máu.
Dưới ánh trăng, sân huấn luyện của bộ phận đặc thù được quét dọn sạch sẽ, chỉ còn bãi cỏ trụi lụi và ánh trăng màu đỏ có chút quỷ dị trên đỉnh đầu.
Nhan Trạch khoanh chân ngồi ở giữa sân huấn luyện, bên cạnh anh còn có một gốc hoa lan đang hấp hối.
"Em có ở đó không?" Bên tai Khuyết Chu truyền đến giọng nói của Nhan Trạch, trong tai hai người đều có tai nghe đặc chế rất nhỏ, có thể nói chuyện, còn tiện hơn so với bùa truyền âm.
Khuyết Chủ ừ một tiếng: "Em ở đây, anh đừng sợ."
"Không phải anh sợ." Nhan Trạch ngồi ở giữa, anh đang làm 'mồi nhử, thậm chí không hỏi tại sao Khuyết Chu lại lấy anh ra làm mồi nhử, khi cô nói ra biện pháp này, anh nhanh chóng đồng ý ngay lập tức.
Anh lặng lẽ mở mắt, nơi đây tối tăm không thể nhìn thấy gì cả, nhưng Nhan Trạch biết Khuyết Chu vẫn đang ở quanh đây.
"Là như vậy, lúc trước có vài người nói với anh có rất nhiều người thích em, còn nói em rất được hoan nghênh khi còn ở trường học nên anh có chút sợ hãi."
Hạt vừng nhỏ: "???" Trăm triệu lần không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, nam chính lại sợ hãi chuyện này? Đây không phải là người có bộ não yêu đương cực kỳ ngây thơ sao?
Khuyết Chu nhướng mày: "Ừm... sau đó thì sao?"
"Anh muốn hỏi em một chút, sư phụ anh từng nói, nếu sau này anh thích một người thì không nên quá do dự..."
"Tiểu Nhan Trạch, rốt cuộc anh muốn nói gì?" "Anh muốn nói... chờ sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta có thể kết hôn không? Số tiền mà lần trước Triệu lão gia tử đưa cho anh, anh đã một căn phòng, thấy em đi lại giữa trường và nhà không tiện nên anh đã mua cho em một chiếc xe, số tiền còn lại đều đưa cho em chứ anh không biết dùng nó để làm gì..."
Khuyết Chu mỉm cười, vốn bầu không khí rất quỷ dị, nhưng khi anh vừa nói chuyện này, Khuyết Chu lại cảm thấy ánh trăng máu trên đỉnh đầu đã trở nên đáng yêu hơn.
Thấy cô cười, đội viên đứng bên cạnh hỏi: 'Đại mỹ nữ, cô cười cái gì vậy?" Dưới tình huống này lại đột nhiên bật cười, thật sự quá dọa người rồi!
"Không có gì, chỉ là Tiểu Nhan Trạch nói muốn kết hôn với tôi."
Các đội viên: "...' Lúc này rồi mà còn bị đút cả một mồm thức ăn cho chó?I
"Tỷ tỷ, em cười gì vậy? Bọn họ xem như cũng biết chúng ta yêu đương rồi, nhưng anh không hiểu rõ lắm việc trong miệng người ta nói 'yêu đương' có nghĩa là gì, mấy ngày nay anh đã quan sát rất kỹ, người ở cùng với nhau thì gọi là người yêu, sẽ nắm tay và ôm hôn... Tỷ tỷ... chúng ta đều đã làm qua chuyện này..." Nhan Trạch nói xong câu cuối cùng còn lộ ra chút thẹn thùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.
Bây giờ Khuyết Chu cực kỳ muốn đứng trước mặt anh, sau đó nhéo lên khuôn mặt anh: "Ừ, sau khi kết hôn xong còn có chuyện vui vẻ hơn có thể làm."
"Tỷ tỷ đồng ý rồi sao?!"
Không đợi Khuyết Chu trả lời, mặt đất đột nhiên bắt đầu chấn động.
Mọi người đều biến sắc, chỉ có mỗi Khuyết Chu lười biếng tựa vào vách tường. Đội viên bên cạnh thấy thế, bỗng nhiên cũng không còn hoảng hốt, học bộ dáng của Khuyết Chu cũng tựa vào vách tường.
Đại lão không hoảng, bọn họ hoảng cái búa gì, Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội.
Đất lăn lộn trên mặt đất giống như có bộ rễ khổng lồ nào đó đang nhanh chóng sinh trưởng.
Nhan Trạch ngồi ở giữa, anh lập tức bấm pháp quyết trong tay, trong mắt cực kỳ sắc bén, tay trái cầm kiếm gỗ đào nhanh chóng cắt nhẹ ngón trỏ tay phải rồi đến ngón áp út, sau đó dùng hai ngón tay đâm xuống mặt đất.
Một tiếng quái kêu kỳ dị truyền đến.
Tiếng kêu giống như là hỗn hợp vô số loại âm thanh của sinh vật không biết tên, sau đó khói trắng bốc lên, từng chút chui ra khỏi mặt đất.
Khuyết Chu giơ tay: "Chuẩn bị bùa đi."
Các đội viên lập tức gật đầu.
Vốn dĩ các đội viên đều là người có chút bản lĩnh, mọi người ít nhiều gì đều có năng lực riêng của mình, bọn họ vẫn cho rằng đây là siêu năng lực, nhưng thật ra đầy đều là linh căn còn sót lại trong cơ thể con người, cũng có thể để con người tu hành.
Thế giới này vốn không nên xuất hiện những yêu tỉnh này, nhưng những thứ kia vì giết chết Khuyết Chu, hoặc là muốn cảnh cáo cô nên mới cố ý làm ra những thứ này ở tiểu thế giới, mượn cơ hội này thăm dò lực lượng hiện tại của Khuyết Chu đã khôi phục hay chưa.
Mà Thiên Đạo vì muốn làm cân bằng tiểu thế giới này vì yêu tỉnh xuất hiện, nên cũng cho con người có nhiều bản lĩnh không kém với yêu tinh là mấy, nếu không làm vậy, nhất định cả tiểu thế giới này đều sẽ bị diệt vong.
Cho nên dạy những người này chút đạo thuật, bọn họ rất nhanh đã bắt đầu hiểu, ngộ tính cũng không tệ.
Tổng cộng có hai mươi mấy đội viên vây quanh sân huấn luyện, mọi người lẩm nhẩm đọc pháp quyết trong miệng, từng lá bùa chậm rãi bay lên không trung, sau đó lần lượt bốc cháy.
Trong bóng đêm đen kịt, những lá bùa vừa giống như quỷ hỏa, cũng giống như ánh đèn soi sáng.
Ngọn lửa là màu tím xanh mang theo mỹ cảm quỷ dị.
Cuối cùng Đỗ Phong cũng hiện thân, ông ta đột nhiên xuất hiện giữa không trung, cười nói: "Tôi đã xem thường các người rồi, quả thật có bản lĩnh hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều."
Khuyết Chu: "...'" Không muốn nói nhảm.
Cô biến mất tại chỗ trong nháy mắt, Đỗ Phong biến sắc, còn chưa kịp tìm thì phía sau đã truyền đến giọng nói của Khuyết Chu: "Đang tìm tôi à?"
"Cô... al!" Sau lưng truyền đến đau đớn cực lớn, Khuyết Chu dùng một cước đá Đỗ Phong xuống mặt đất, ông ta rơi từ trên không trung xuống nện vào một cái hố rất lớn.
Cây hoa lan đang còn hấp hối kia vừa vặn nằm dưới thân ông ta, bị ông ta đè cho nát bấy.
Khuyết Chu che miệng cười nhạo: "Vốn để lại bản thể cho người bạn già của ông, tu luyện thêm mấy trăm năm nữa hẳn là có thể hóa hình, nhưng lần này thì tốt rồi, ông đè chết bản thể của người ta rồi."
Đôi khi, hạt vừng nhỏ cảm thấy đại lão giống như người có hai nhân cách, lúc bình thường coi như còn dễ nói chuyện, nhưng đụng đến người mình không thích hoặc là lúc chiến đấu, đại lão chính là cái người mười phần điên cả mười.
Nhưng trạng thái như vậy lại có sức hấp dẫn cực kỳ ngoài ý muốn.
Đúng là hoa hồng luôn có gai mài
Một chân cô giẫm lên trên lưng Đỗ Phong: "Lúc trước ông muốn ăn đôi mắt của tôi, hẳn là không biết sẽ có một ngày như vậy đúng không?!"
Đỗ Phong ho hai tiếng, trong miệng tràn ra máu tươi, máu của ông ta có màu xanh lá cây, là chất lỏng của thực vật.
Chất lỏng thực vật vốn thơm ngát, bây giờ lại nhiễm mùi máu tươi, trong mắt Đỗ Phong tràn đầy hận ý, mặc dù ông ta biết chuyến đi này của mình hẳn phải chết, nhưng vẫn muốn tới.
Bởi vì Phi Lam vẫn còn ở đây.
Nhưng bây giờ Phi Lam không còn nữa.
Đỗ Phong cười cười, đôi mắt đỏ tươi như máu. "Tiểu Chu, hình như ông ta sắp nhập ma rồi!" Nhan Trạch lo lắng nói, gió xung quanh đột nhiên gào thét dữ dội.
Khuyết Chu vẫn ngẩng đầu nở nụ cười như mình chính là một ma đầu tung hoành thiên hạ, cô ồ một tiếng, cười càng rực rỡ chói mắt hơn, cả mày đều giãn ra nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ, ánh mắt của cô lại lạnh đến cực điểm.
Cô nói: "Đúng lúc tôi cũng thường hay tiếp xúc với ma quỷ."
"He he, tỷ tỷ, đây không phải là chuyện mà tỷ cực kỳ chuyên nghiệp sao?" Hạt vừng nhỏ cười he he hai tiếng, nếu Đỗ Phong thật sự thành Địa Tiên, đại lão có lợi hại hơn cũng phải hơi tốn sức, vì Địa Tiên sẽ được thiên đạo bảo vệ, đại lão cũng phải tốn chút sức lực để giết hắn.
Nhưng nếu Đỗ Phong nhập ma, đại lão giết chết ông ta càng đơn giản hơn, ông ta không còn được thiên đạo bảo vệ, mà đại lão có thể có công đức trên người.
Hận ý trong lòng Đỗ Phong đã đạt tới đỉnh điểm, ông ta rống giận một tiếng, mái tóc dài vốn màu xanh sẫm biến thành màu đỏ, dưới ánh trăng máu càng thêm quỷ dị, yêu khí và ma khí cường đại bao phủ toàn bộ mọi người, các đội viên đều bị cỗ khí tràng này ép tới có chút không ngẩng đầu lên được.
"Tôi muốn các người chôn cùng Phi Lam!"
Khuyết Chu cười: "Người vô dụng đều thích nói những lời như vậy, cái này người ta hay gọi là nói phét đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận