Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 295: Làm mèo của anh (hoàn)
Ngọc Điệp sai người thông báo chuyện này cho Khuyết Chu, lúc đó cô đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ với Cư Hoài.
Lúc nhận được tin nhắn, Khuyết Chu còn đang bận, bận rộn xong mới thấy Cư Hoài ngồi trên sô pha cầm điện thoại di động của mình mỉm cười, cười đến quỷ dị.
Cô đi đến xoa xoa đầu của Cư Hoài: "Sao lại cười thành như vậy, có chuyện gì vui sao?"
Lại gần nhìn, trên tin nhắn chỉ có mấy chữ đơn giản: Tần Dĩ Nam đã chết.
Hạt vừng nhỏ yếu ớt mở miệng: "Nam chính xem tin nhắn này một tiếng rồi đó. Tỷ tỷ, năm chữ này cộng thêm một dấu chấm câu thành sáu chữ mà nam chính lại xem cả một tiếng."
Khuyết Chu: "..."
"Em có muốn đến xem không?" Cư Hoài đột nhiên hỏi.
Khuyết Chu còn chưa kịp phản ứng: "Xem ai?"
"Này." Anh đưa di động đến trước mặt Khuyết Chu: "Chính là người này."
Tên cũng không muốn nói, quả thật là anh ghét Tân Dĩ Nam đến cực hạn.
Khuyết Chu híp mắt cố ý nói: "Không nghĩ tới bảo bối lại lương thiện như vậy, kẻ thù của mình chết còn muốn đến phúng viếng?"
Cư Hoài hơi khiếp sợ, khiếp sợ vì Khuyết Chu nói những lời này, sau đó lại khinh thường: "Ai đến phúng viếng hắn, anh muốn đi xem Tần Dĩ Nam kia có phải chết thật rồi không, nếu chưa chết thì anh bổ thêm một đao."
Khóe mắt đuôi lông mày của Khuyết Chu đều mang theo ý cười, cô hơi cúi người xuống, hôn lên má của Cư Hoài: "Chờ chúng ta kết hôn xong sẽ đi."
Lễ cưới diễn ra sau 5 ngày nữa.
Cư Hoài là đại lão của hai giới hắc bạch, đương nhiên có rất nhiều nhân vật lớn tham gia hôn lễ của anh.
Mà Khuyết Chu là Yêu Vương tiền nhiệm của rừng rậm Yêu Tinh, bên kia rừng rậm cũng có rất nhiều yêu tinh tới. Ở hiện trường hôn lễ, Khuyết Chu cảm nhận được không ít khí tức của đại yêu, hẳn là các đại yêu ẩn nấp trong đám người chứ không sinh sống trong rừng rậm Yêu Tinh.
Đám cưới đông đúc, linh mục nói ra lời tuyên thệ trong hôn lễ.
Những quy trình cũ kỹ kia bởi vì niềm vui trong mắt mọi người và kinh nghiệm trong quá khứ của bọn họ mà không trở nên lạc hậu.
Mặt trời trên đỉnh đầu đều trở nên dịu dàng hơn, giống như lúc này đây, mặt trời đều tan chảy biến thành ánh trăng, khoác lên trên người mỗi người, khoác lên khăn trùm đầu của Khuyết Chu.
Cư Mộng ở bên cạnh khóc nước mắt nước mũi lấm lem, mà Ngọc Điệp lại ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Đối với việc đột nhiên Lý Diên Thừa lên sân khấu hát mừng hôn lễ Khuyết Chu và Cư Hoài, hơn nữa thành công khiến hiện trường hôn lễ biến thành hội trường theo đuổi ngôi sao, Cư Hoài thiếu chút nữa ném người ra ngoài.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Khuyết Chu giữ chặt anh, khi tất cả mọi người nhìn về phía Lý Diên Thừa, cùng anh ta ca hát vui cười.
Hai người bọn họ đứng ở trong góc, ôm hôn lẫn nhau.
Nụ hôn sau khi trao nhẫn quá mức khắc chế, điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Khuyết Chu.
Cô ngửa đầu kéo cổ áo Cư Hoài, hôn đến cực kỳ mãnh liệt.
Mà Cư Hoài cũng nhanh chóng không chịu nỗi tình yêu mãnh liệt bất thình lình này.
Bên tai đều là tiếng hoan hô, chợt có người nhìn tới, Cư Hoài quay đầu hơi nghiêng người chặn Khuyết Chu đang có vẻ mặt cực kỳ quyến rũ vào lúc này.
Anh không cho phép bất cứ kẻ nào nhìn thấy Khuyết Chu của lúc này.
Cư Hoài đặt ngón trỏ lên miệng mình, làm động tác im lặng, lại chỉ chỉ trên khán đài. Cô gái kia che miệng gật đầu dường như cô ta đi theo tổng giám đốc nào đó, nhưng giờ phút này, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Đột nhiên cảm thấy Lý Diên Thừa này vẫn có chút hữu dụng.
Sau khi kích thích qua đi, bọn họ trở về nhà.
Đồng hồ treo tường tích tắc tiến về phía trước.
Hai người mười ngón giao nhau, ánh trăng thật sự rơi vào trong phòng, phòng khách to như vậy quanh quẩn những âm thanh tuyệt vời.
"Hừm... Tiểu Chu, nhỏ giọng một chút."
"Không ai có thể nghe thấy đâu."
"Anh không quan tâm có ai nghe thấy hay không, chỉ em càng kêu lên như vậy, anh thật sự không thể khắc chế được."
Khuyết Chu cười khẽ: "Vậy thì đừng khắc chế."
Buổi tối rất dài, còn có rất nhiều thời gian, cứ chậm rãi rồi tính...
*x**%
Đã nói sau khi kết hôn sẽ đến rừng rậm Yêu Tinh nhìn xem Tần Dĩ Nam đã chết hay chưa, kết quả hai người trải qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt hơn một tháng mới đi đến rừng rậm Yêu Tỉnh.
Nếu không phải Ngọc Điệp gửi tin nhắn tới nếu hai người còn không đến thì thi thể sẽ bị kiến tha đi hết đó thì bọn họ mới nhớ đến.
Nhưng thi thể yêu tinh sẽ không dễ dàng phân hủy như vậy.
Thân thể Tần Dĩ Nam cũng vậy, đôi mắt hắn vẫn đang trong trạng thái mở to, vẻ mặt đều tràn ngập hối hận và thống khổ.
Ngọc Điệp đứng bên cạnh Khuyết Chu, nhíu mày lên tiếng: "Xui xẻo xui xẻo, lần đầu tiên có người ở trong ảo cảnh của tôi chết kiểu này, tôi cũng muốn biết rốt cuộc hắn làm gì ở trong ảo cảnh."
Sau khi xác định Tân Dĩ Nam đã chết, Khuyết Chu lại hỏi: "Tử Ương đâu?" "Tử Ương ở trong một hang động, tinh thần cũng có chút vấn đề, cả ngày điên điên khùng khùng, tu vi bắt đầu thoái hóa, tôi phái người đến trông coi rồi, chị có muốn đến đó không?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Không cần."
Ngọc Điệp có chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng chị sẽ đi nữa chứ! Dù sao trước đó cô ta vẫn hay bắt nạt chị, tôi cứ nghĩ bây giờ chị muốn đi xem cô ta thê thảm như thế nào nữa chứ!"
"Tôi biết cô ta sẽ sống rất thảm, đi sẽ bẩn mắt của hai chúng tôi."
Huống chi nguyên chủ đã không còn, cô có đi hay không thì sự thật nguyên chủ cũng đã chết.
Trên màn hình hiển thị, toàn bộ nhiệm vụ đã hoàn thành.
Hạt vừng nhỏ nhìn tiến độ nhiệm vụ biến thành con người kia đã đạt 100%, cuối cùng cũng thả lỏng.
Nhưng nó cũng có chút nghi hoặc: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ không biến thành con người nhưng nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành được?"
"Bởi vì bản chất của nguyên chủ không phải muốn biến thành con người, cô ấy không rời khỏi rừng rậm trong một thời gian dài, lúc ở rừng rậm làm yêu tỉnh cũng rất đau khổ, nhưng thời gian vui vẻ ít ỏi đều là lúc cô ấy ở thế giới con người, hơn nữa còn là lúc chưa bị giam cầm. Lúc ở đó, con người cũng có thiện ý với cô ấy, cô ấy cũng một lòng hướng tới chuyện làm con người, nhưng trên bản chất chỉ muốn thay đổi cuộc sống của mình mà thôi, cho nên chỉ cần cuộc sống của mình thay đổi, tiếp tục làm yêu tinh hay con người đều như nhau."
Hạt vừng nhỏ mới hiểu ra: "Cho nên nguyên chủ chỉ vì thấy con người rất tốt nên mới muốn làm con người, nếu như gặp được yêu tinh tốt, cô ấy cũng sẽ tiếp tục làm yêu tinh, ý của tỷ tỷ nói là thế này sao?"
"Ừ." Khuyết Chu gật đầu.
Tuy rằng nhìn vẻ mặt của đại lão vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng hạt vừng nhỏ vẫn có thể cảm giác được một chút dịu dàng thuộc về đại lão. Sau khi rời khỏi rừng rậm Yêu Tinh, Khuyết Chu mở một cửa hàng bánh ngọt nhỏ, còn Cư Hoài làm tổng giám đốc, mỗi ngày đúng giờ đi làm, cũng không tăng ca.
Có lúc không thể không tăng ca, Khuyết Chu sẽ mang theo rất nhiều đồ ngọt đến tổng công ty Cư Hoài, chia một ít đồ ăn cho nhân viên.
Một thời gian sau, thậm chí các nhân viên còn mong chờ mình có thể ở lại tăng ca, dù sao đồ ngọt mà phu nhân nhà bọn họ làm thật sự ăn rất ngonl
Còn có người hỏi Cư Hoài con mèo dị sắc xinh đẹp kia đâu rồi, anh luôn nhìn về phía Khuyết Chu, cười nói: "Tôi vẫn đang nuôi."
Năm mươi năm sau, hai người tùy tiện tìm một lý do gì đó giả chết ở thế giới con người, vào ở trong rừng rậm Yêu Tinh.
Thẳng đến hai trăm năm sau, thân thể Cư Hoài đã không còn tốt như trước, dù gì anh cũng là bán yêu, không có huyết thống chân chính với yêu tinh, có thể kiên trì gần ba trăm năm đã rất không dễ dàng.
Ngày bị phát hiện, ánh nắng tươi sáng, Ngọc Điệp đi tìm Khuyết Chu, muốn cùng cô nói chuyện.
Lúc vào cửa là lúc ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt đất, ngoài cửa sổ tiếng nước róc rách, bọn họ nhắm hai mắt, cũng không tỉnh lại nữa.
*xx*k*%
Ánh trăng bao phủ vết thương của anh.
Một đôi mắt dị sắc xuất hiện, cùng nhau lắc lư trên một chiếc thuyền nhỏ.
Ánh mắt chồng lên nhau trong bụi đất, đều chảy vào khe rãnh của dục vọng.
Bình minh buổi sáng trong công viên.
Váy đỏ đen của em.
Đèn sợi đốt mờ nhạt, nhưng anh vẫn bị em nhìn thấu.
Anh không thể kiềm chế được niềm vui.
Anh biết mình sẽ gặp được em. Sẽ bị trâm mê bởi ngọn lửa trên bờ.
Sẽ tạo ra một bàn tay để bắt lấy tro tàn của sao Hỏa. Sau đó vĩnh viễn ngã vào trong thế giới của em.
Luôn đắm chìm trong lòng bàn tay em.
— Cư Hoài
Bạn cần đăng nhập để bình luận