Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 134: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (hoàn)
Sau khi đính hôn xong, hai nhà cũng chọn được ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.
Tuy rằng ba Khuyết trước sau như một có chút ngạo kiều, nhưng nếu người bên ngoài nói một câu Kỳ Hứa không tốt, ông sẽ sốt ruột hơn bất cứ ai.
Lần sốt ruột nhất là trong tiệc đính hôn, không biết từ đâu xuất hiện một đám thân thích tám trăm năm không gặp.
Vừa khen Khuyết Chu lớn lên xinh đẹp còn có bản lĩnh, vừa nói điều kiện gia đình Kỳ Hứa không tốt lại không có ba, chỉ có một người mẹ xem mình như bảo bối.
Còn nói nếu sau này mẹ Kỳ Hứa có chuyện không hay xảy ra, đến lúc đó người chịu thiệt chính là Khuyết Chu.
Ba Khuyết vốn vô cùng vui vẻ liên nổi đóa ngay tại chỗ.
Dùng một loạt tiếng phổ thông cực kỳ không chuẩn bắt đầu mắng những người kia.
"Tiểu Thất tốt nghiệp trường đại học Thủ đô, tốt nghiệp tiến sĩ ở trường đại học hàng đầu của nước ngoài, bà cũng xứng ở chỗ này nói này nói nọ? Hiếu thuận lại bị bà nói thành bảo bối của mẹ, tôi xem bà lớn hơn bốn mươi tuổi mà ba mình vẫn chưa chết, bà có ba nhưng sao ba của bà không dạy bà cách ăn nói như thế nào cho phải sao?"
Sảnh tiệc rất lớn, nhưng âm thanh mười phần trung trực của ba Khuyết vẫn truyền khắp sảnh tiệc.
Người thân thích kia bị nói đến mặt mũi lúc đỏ lúc trắng, rốt cuộc cũng không cãi lại được ba Khuyết.
Nhưng sau chuyện này, Kỳ Hứa cũng cực kỳ cảm động, đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn xuống bếp nấu cơm cho ba vợ, còn chuẩn bị rượu trắng để uống cùng ông.
Ba vợ trước sau như một vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo như trước.
"Ba cũng không phải vì con mà là vì con gái ba, dù sao con cũng là chồng của con gái ba, nếu con bị người ta nói này nói nọ, vậy con gái ba cũng sẽ mất hết mặt mũi."
Kỳ Hứa vừa cười vừa nói Vâng.
Ai nói anh không có ba chứ?
Bây giờ không phải anh có rồi sao?
Hôn lễ được tổ chức vào ba tháng sau.
Trước khi kết hôn, hạt vừng nhỏ vẫn cho rằng nam chính nhất định là không được.
Sau khi kết hôn, nó quyết định thu hồi lại thành kiến này.
Ngày kết hôn mệt mỏi như vậy, bận rộn như vậy, gặp nhiều người và xử lý nhiều chuyện như vậy.
Nhưng đến buổi tối, Kỳ Hứa vẫn còn thừa rất nhiều sức lực.
Trước khi tự giác che chắn, hạt vừng nhỏ nhớ rõ nam chính đã ghé vào tai đại lão nói một câu: "Anh đã đợi rất lâu, mỗi ngày cố gắng rèn luyện thân thể. Chu Chu, cuối cùng hôm nay anh cũng có thể chứng tỏ bản thân mình rồi."
Lời tiếp theo là gì?
Nó rất muốn nghe tiếp!
Đáng tiếc, nó chỉ là một hệ thống nho nhỏ, loại chuyện này đều được hệ thống che đậy một cách tự động hoá.
Chờ đến lúc nó có thể tiếp tục nói chuyện với đại lão đã là vài ngày sau.
Một người mạnh mẽ như đại lão cũng bị khản hết cổ họng.
Tuy rằng cổ họng trở nên khàn khàn, nhưng cả người thoạt nhìn đều rất có tinh thần.
Nam chính thì càng khỏi phải nói, mỗi ngày đều cười toe toét không biết mỏi hàm.
Rất khó để cho người ta liên tưởng đến anh với thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo lúc trước.
Trước khi về nước, hai người đã cùng nhau nhận được lời mời của phòng nghiên cứu khoa học quốc gia. ¬
Bắt đầu từ khi còn bé, bọn họ học cùng trường tiểu học, trung học cơ sở rồi đến trung học phổ thông và đại học, bây giờ cũng làm chung một công việc, hình như bọn họ chưa từng tách nhau ra.
Nhưng Khuyết Chu và Kỳ Hứa đều có thế mạnh riêng.
Phương hướng nghiên cứu khoa học mà hai người phụ trách cũng không giống nhau.
Hơn nữa lúc làm việc không được đeo trang sức.
Có đôi khi thời gian hai người tan tâm cũng không giống nhau, mặc dù Kỳ Hứa thường xuyên chờ Khuyết Chu tan tâm, nhưng hai người coi như là rất khiêm tốn.
Điều này trực tiếp dẫn đến rất nhiều người cho rằng Kỳ Hứa và Khuyết Chu chưa kết hôn, chỉ là quan hệ hơn bạn bè bình thường một chút.
Vì thế, có người bắt đầu theo đuổi Khuyết Chu.
Mà khoa của Kỳ Hứa cũng có nữ đồng chí lớn mật tỏ tình với anh.
Vốn Kỳ Hứa muốn công khai mối quan hệ với Khuyết Chu, muốn nói rõ ràng chuyện này trước mặt mọi người.
Kết quả phát hiện có người tỏ tình với Khuyết Chu ngay trước mắt mình.
Ngày đó toàn bộ người trong phòng nghiên cứu khoa học đều nghe thấy mùi dấm chua trên người tiến sĩ Kỳ ngày thường nói năng thận trọng, thấy anh vọt vào phòng của Khuyết Chu, hôn Khuyết Chu trước mặt mọi người, cực kỳ điên cuồng lạnh lùng tuyên bố chủ quyền.
Ngày đó, giấc mơ của nhiều đồng chí nam và nữ trong khoa đồng thời tan vỡ.
Rất nhiều năm sau, hai người đã ngoài bốn mươi tuổi.
Bọn họ dắt tay nhau nhận rất nhiều giải thưởng trên quốc tế, bù đắp cho nhiều phương diện mà Hoa Hạ chưa đủ ưu tú với bạn bè quốc tế.
Sau đó bọn họ lại bôi dưỡng ra nhóm ưu tú này đến nhóm ưu tú khác về môn vật lý. Hai người một năm sẽ đi du lịch hai lần.
Có một lần vừa đi du lịch trở về, lúc ở sân bay, Khuyết Chu ngồi ở phòng chờ máy bay, còn Kỳ Hứa đang đi mua cà phê cho cô.
Trong tai cô đang đeo tai nghe.
Cây lau nhà vươn tới trước mặt mình, cách âm nhạc bên trong tai nghe, hình như Khuyết Chu nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc: "Phiên cô nhấc chân lên một chút."
Cô tháo tai nghe ra, ngẩng đầu lên nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau ba giây sững sờ, người phụ nữ kia mở to mắt, sau đó trong nháy mắt co rúm lại.
Đàm... Nhĩ Thư?
Người phụ nữ mạnh mẽ quay đầu đi, nhưng trên bảng công tác trên ngực của cô ta viết rõ ràng ba chữ Đàm Nhĩ Thư.
Hạt vừng nhỏ khiếp sợ: "Trời ạ, sao bây giờ cô ta lại già như vậy?"
Tuổi tác chênh lệch không nhiều lắm, nhưng tóc mai hai bên Đàm Nhĩ Thư đã trắng xoá, trên mặt lốm đốm vết nám, trên tay đầy vết chai.
Nó không hề nhận ra người phụ nữ này là Đàm Nhĩ Thư.
So sánh hai người với nhau, Khuyết Chu mặc váy màu đen đơn giản, váy rất vừa với thân hình của cô, trên mặt cô hình như cũng không lưu lại dấu vết của năm tháng.
Đàm Nhĩ Thư cảm thấy mặt mình nóng rát.
Mấy năm nay, cô ta đi đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Khuyết Chu.
Học sinh hay giáo viên đều lấy Khuyết Chu ra làm ví dụ về chuyện học tập.
Người đã từng bị cô ta ghen tị lại trở thành mặt trăng xa vời không thể với tới.
Cô ta nhanh chóng chạy trốn, nhưng nhịn không được muốn xoay người nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Kỳ Hứa cầm hai ly latte trở về. Thân hình người đàn ông cao lớn thon dài, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy tình yêu thương với Khuyết Chu.
Cho dù ở tuổi này, trong mắt Kỳ Hứa vẫn toàn là Khuyết Chu.
Cô ta lại một lần nữa ghen tị đến cực điểm, nhưng cũng chỉ là ghen tị mà thôi.
Đàm Nhĩ Thư không thể làm gì được, vì cô ta có dùng cả đời này của mình cũng không cách nào lấp đầy khoảng cách giữa hai người.
"Em biết người vừa rồi là ai à?" Kỳ Hứa nhìn về phía Đàm Nhĩ Thư đang vội vàng rời đi, anh lên tiếng hỏi.
Khuyết Chu lắc đầu cười khẽ: "Em không biết."
"Hai ngày nữa có một buổi tọa đàm cần hai người chúng ta tham gia, bọn họ nói hai ngày này hai người chúng ta có thể nghỉ ngơi..." Bỗng nhiên Kỳ Hứa kéo dài âm cuối.
"Sao, anh lại muốn sao?" Khuyết Chu ngước mắt nhìn anh.
Mặc dù đã hơn hai mươi năm trôi qua.
Nhưng đôi mắt kia, chỉ cần liếc mắt một cái đều giống như bị hạ cổ độc, dạy anh quên hết thảy, muốn ngừng mà không được.
Khuyết Chu phun ra hơi nóng vào bên tai anh: "Về nhà, về nhà chúng ta sẽ từ từ chơi."
Phần còn lại của cuộc đời sau đó.
Nhà của anh đều nằm bên cạnh nhà Khuyết Chu.
***
Ánh sáng vàng từ đám mây tỏa ra từ buổi sáng sớm.
Anh bước vào sương mù.
Mặt mày trong hơi nước hội tụ thành sông ngòi núi biển, anh sa vào trong đó khó có thể rời đi.
Không còn im lặng, không còn để mặc em bị người khác xâm lược. Không còn bị cuốn vào những câu hỏi trong sách nữa mà nhìn vào mắt em.
Không còn những khúc quanh co khúc khuỷu.
Gió thổi lên vạt áo của anh và em, mượn mùi rượu, cuối cùng anh cũng mượn được dũng khí.
Mây trôi qua, ánh trăng nhạt nhòa.
Lời đồn cũng rơi xuống.
Trong sân anh trồng cho em một cái cây lớn mạnh.
Chúng ta đều đã già.
Gặp được em và yêu em.
Đó là suy nghĩ của tôi trong nhiều năm.
—~ Kỳ Hứa
Bạn cần đăng nhập để bình luận