Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 127: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (43)
Từ khi còn nhỏ, Kỳ Hứa đã ý thức được rằng anh phải cố gắng hết mình trong việc học hành, nhật định phải nổi bật hơn người khác.
Mẹ luôn đối xử tốt với anh như vậy nên anh bắt buộc mình phải nỗ lực gấp đôi so với người bình thường để mang lại hạnh phúc cho mẹ.
Vì vậy việc yêu đương, thậm chí ngay cả suy nghĩ về nó cũng không nằm trong kế hoạch cuộc đời của anh.
Kỳ Hứa chưa bao giờ nghĩ về việc yêu đương, với hoàn cảnh gia đình của mình, liệu còn ai dám ở bên cạnh anh không?
Kỳ Hứa cảm thấy không nên lãng phí thời gian và trải nghiệm thừa thãi để làm quen với một cô gái mới, để xây dựng một mối quan hệ mới và duy trì nó.
Nhưng trong năm nay, vào thời điểm này, mọi thứ đã thay đổi.
Anh đã gặp một người mà anh thích.
Người đó ngồi ngay bên cạnh anh.
Bọn họ đã quen biết nhau được hơn mười năm.
Tình cảm giữa họ bắt đầu từ bốn tháng trước.
Và bọn họ đã hứa hẹn với nhau rằng tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi.
*xx%
Vào đầu tháng 9, cả hai đã bước vào khuôn viên trường Đại học Thủ đô.
Mẹ của Kỳ Hứa đã phẫu thuật thành công, tuy nhiên vẫn cần có người chăm sóc. Khi hiệu trưởng trương đại học Thủ đô biết điều này, ông chủ động chỉ trả để thuê một người có kinh nghiệm chăm sóc cho mẹ của Kỳ Hứa, hứa rằng bất kể tình hình tài chính thế nào, dù là đêm khuya hay bất kỳ lúc nào, chỉ cần gọi điện, ông sẽ sắp xếp người đến chăm sóc cho mẹ anh.
Hơn nữa, vé xe vê nhà vào các ngày thứ Bảy và Chủ Nhật hàng tuần của Kỳ Hứa cũng sẽ được trường chỉ trả.
Thời gian năm nhất trôi đi nhanh chóng, sức khỏe của mẹ Kỳ Hứa cũng dần hồi phục.
Vào mùa Đông năm thứ hai, cuối cùng bà cũng được xuất viện.
Mùa đông năm đó, tuyết đầu mùa cũng đã rơi rất sớm.
Thường thường tuyết của thành phố Vân chỉ bắt đầu rơi sau Tết, nhưng năm nay tuyết đã rơi trước Tết.
Trận tuyết bắt đầu từ khoảng tám giờ tối.
Ở phòng của mình, Khuyết Chu vừa rửa mặt xong, đang ngồi trước máy tính để thảo luận về các chủ đề và dự án cần chuẩn bị trong thời gian tới với các thành viên trong nhóm của cô.
Là một sinh viên được nhận học bổng, cả Khuyết Chu và các thành viên trong lớp của cô đều là những người được tuyển chọn đặc biệt, và tất cả đều là những thiên tài.
Ban đầu Khuyết Chu được giao nhiệm vụ làm trưởng nhóm cho một nhóm sinh viên trẻ tuổi và tài năng nhưng có chút tự phụ.
Ai cũng là thiên tài nổi bật trong trường của mình.
Vậy tại sao bọn họ phải nghe theo một người trẻ tuổi chỉ mới mười sáu tuổi như Khuyết Chu?
Nhưng năm vừa qua, mọi người mới hiểu rằng khoảng cách giữa thần và người vẫn có chút khác biệt.
Thậm chí bọn họ còn cho rằng Khuyết Chu đang diễn, thật ra cô có một linh hồn của một vị giáo sư nào đó, có đôi khi trình độ của cô còn sắc sảo hơn cả giáo sư.
Vì thế, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi trước máy tính.
Bất ngờ, Kỳ Hứa mới mở miệng phá tan sự yên tĩnh trong phòng học trực tuyến này.
"Tiểu Chu." Giọng điệu của anh mang theo một sức hút riêng. Khuyết Chu đặt bút xuống và nhìn lên, không ai trong số bạn học có thể kìm nén sự tò mò nên bọn họ cũng đồng loạt nhìn lên.
Dù đã quen biết hơn một năm, mọi người vẫn không khỏi bị ấn tượng bởi khuôn mặt của cả Khuyết Chu và Kỳ Hứa.
Ngày trước, bọn họ thường hay nói đùa rằng mình phải đến thành phố Vân để tham quan một lần.
Trong thành phố Vân có hai thiên tài thông minh như thế thì thôi đi.
Nhưng thật khó tin, bọn họ còn là trai xinh gái đẹp.
Khoảng cách giữa người với người đôi khi lại lớn đến như thế.
Khuyết Chu cầm bút trong tay, giọng nói của cô truyền tới từ chiếc máy tính: "Hả? Sao vậy?"
"Trời đang có tuyết rơi, em ra ngoài xem đi."
Cửa sổ trong căn phòng đã đóng kín, rèm cửa cũng đã được kéo lại.
Lời của Kỳ Hứa khiến Khuyết Chu đứng dậy, kéo rèm cửa trước mặt cô ra.
Trong mắt đều là một màu trắng xóa.
Những bông tuyết lớn rơi xuống cửa sổ, mặt đất đã biến thành màu trắng, dưới lầu có hai ông bà lão vừa đi chợ về, bọn họ mặc áo quần ấm áp, giống như hai con chim cánh cụt luôn muốn ủ ấm cho nhau, mãi mãi không xa rời.
"Ai da, tuyết đã rơi, thật muốn xem tuyết quá! Mấy người phía Nam bọn tôi muốn khóc quát" Một người bạn cùng lớp hét lên ở bên kia màn hình, nhìn kỹ thì thấy bạn ấy còn đang mặc áo tay ngắn.
Kỳ Hứa nhẹ cười: "Anh đã làm cho em một người tuyết nhỏ, em có muốn xem không?"
"Có, anh đợi một chút nhé." Cô gật đầu xoay người mặc một chiếc áo khoác lớn và dày.
Bộ đồ ấm áp khiến cho vẻ lười biếng và thoải mái thường thấy của cô trở nên dễ thương hơn Ố ~
Nhiều bạn cùng lớp thường nói rằng mặc dù Khuyết Chu còn trẻ nhưng ngoại hình của cô rất đặc biệt, dường như đã trải qua nhiều điều, nên cô thường thể hiện ra vẻ điềm tĩnh của mình mọi lúc mọi nơi.
Dường như chỉ cần có Khuyết Chu ở đó, dù có chuyện gì lớn lao thì mọi người cũng không cần lo lắng.
Duy chỉ có Kỳ Hứa cảm thấy, đôi khi Khuyết Chu có rất nhiều tâm sự, đôi khi cô lại rất dễ thương.
Chỉ là người khác có vẻ chưa nhận ra, chỉ có anh mới nhận ra điều này.
Cô xuống tầng trệt với đôi dép lê.
Ở tiểu khu đã có không ít trẻ con ra ngoài xây người tuyết.
Từ xa, Khuyết Chu đã thấy Kỳ Hứa vẫy tay với cô, cô nhướng mày và mỉm cười, sau đó bắt đầu chạy bước nhỏ tới đó.
"Em chạy chậm thôi, đừng để bị té." Kỳ Hứa hơi lo lắng, khi cô chạy lại gân, anh đã tự nhiên đặt tay mình lên cánh tay của Khuyết Chu.
Hai người bước đi cùng nhau, tìm một nơi trống để xây người tuyết.
"Đêm qua anh đã mơ một giấc mơ." Kỳ Hứa đột nhiên nói.
Khuyết Chu gật đầu: "Anh mơ thấy gì vậy?"
"Trong giấc mơ, hai người chúng ta sống trong thời cổ đại. Cả anh và em đều khác rất nhiều, không giống như chúng ta của bây giờ. Dường như chúng ta phải đối mặt với một trận chiến, rất nhiều người đã hi sinh. Lúc đó trên mặt em tràn đầy vẻ đau lòng, và cũng trong một ngày tuyết rơi. Cũng vào lúc đó anh đã tặng cho em một tượng người tuyết."
Kỳ Hứa nói, anh không hề nhận ra rằng thân thể Khuyết Chu đã dần trở nên cứng đờ.
"Người tuyết đó nó trông như thế nào?" Khuyết Chu cố gắng nín thở để khiến mình bình tĩnh hơn. Tiếng gió thổi mạnh khiến Kỳ Hứa không nghe rõ những lời Khuyết Chu vừa nói, vì vậy anh tiếp tục nói một mình.
Anh vừa làm người tuyết vừa nói: "Trong giấc mơ, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh. Anh nhớ rằng mình làm được một người tuyết, nhưng nó không hoàn hảo chút nào. Sau khi làm xong em đã mỉm cười và em còn..."
"Còn gì nữa?”
"Còn..." Kỳ Hứa bất ngờ ngượng ngùng, đôi mắt lảo đảo, anh thì thầm: "Còn hôn anh."
Hạt vừng nhỏ: "Người đàn ông xảo quyệt."
Lời của Kỳ Hứa đi kèm với những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, vạt áo trước cổ anh bị kéo xuống.
Hơi ấm từ đôi môi truyền đến môi anh.
Cổ áo của Kỳ Hứa bị Khuyết Chu nắm chặt, cả hai cùng ngồi sau người tuyết mà bọn họ đã làm xong không lâu.
Không xa có vài người đi lại đây, mà bọn họ lại ngồi phía sau người tuyết hôn nhau.
Sau một thời gian ngắn, đầu của Khuyết Chu mới chạm vào đầu của Kỳ Hứa, hô hấp cô đều đều, lên tiếng hỏi: "Đúng như vậy phải không?"
Kỳ Hứa không biết phải trả lời như thế nào.
"Anh... Tiểu Chu..."
"Hửm? Có gì không ổn sao? Anh không thích em hôn anh à? Hay là anh không hài lòng với nụ hôn vừa rồi?"
"Đương nhiên không phải." Ánh mắt của Kỳ Hứa trở nên tối lại, hai má cô vì nụ hôn vừa rồi mà trở nên ửng hồng.
Anh nhìn chăm chú vào đôi môi của cô và cúi xuống hôn lên đó một lần nữa.
Tuy nhiên, nụ hôn lần này chỉ kéo dài không quá mười giây.
Một tiếng la hét mãnh liệt vang lên. "Kỳ Hứa!! Tên tiểu tử cậu đang làm gì với con gái tôi vậy?!II"
Cả Kỳ Hứa và Khuyết Chu đều sững sờ, cả hai đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một người đang tiến tới gần với rổ rau, trông cực kỳ tức giận, thậm chí tạp dề trên người ba Khuyết vẫn chưa kịp cởi ra.
Còn có mẹ Khuyết đang đứng trên đường nhỏ với vẻ mặt không mấy vui vẻ, nhìn anh như nhìn một quả trứng thối.
Bố Khuyết Chu cảm thấy đau lòng đến tột cùng.
Con gái ông vẫn còn là một đứa trẻ màI!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận