Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 130: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (46)
"Bảo bối, em không sao." Khuyết Chu bị Kỳ Hứa ôm vào trong ngực. Vào thời khắc này, dường như hạt vừng nhỏ cũng có thể cảm nhận được lệ khí trên người đại lão tiêu tán đi rất nhiều.
Quả nhiên, nam chính chính là thuốc làm hạ nhiệt độ thiết yếu cho đại lão.
Trong hoàn cảnh này, còn kèm theo dáng vẻ lạnh nhạt của Khuyết Chu, Kỳ Hứa đã rõ chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi cô nói mình muốn đi WC, căn bản là muốn tới giải quyết Thương Hạo.
Cô đã sớm nhìn thấy Thương Hạo, nhưng vẫn lựa chọn không nói cho anh biết.
Là sợ anh lo lắng, hay là sợ sau khi anh biết sẽ ngăn cản cô?
Bất kể là loại nào, Kỳ Hứa đều cảm thấy mình thật sự quá yếu ớt.
Anh ôm Khuyết Chu, gần như muốn dung nhập cô vào trong thân thể mình.
"Xin lỗi... Tiểu Chu, anh xin lỗi..."
Động tác khẽ vuốt sau lưng anh của Khuyết Chu dừng lại: "Sao anh lại nói xin lỗi..."
"Nếu như anh lợi hại hơn một chút, lúc gặp phải loại chuyện này, em sẽ không phải đối mặt một mình."
"Em đối mặt một mình không phải vì anh không đủ lợi hại."
Hai gò má Kỳ Hứa được nâng lên, anh và Khuyết Chu bốn mắt nhìn nhau, hơi thở thở ra đều đan vào nhau.
Giọng nói của Khuyết Chu rất nhẹ, hạt vừng nhỏ cảm thấy giường như đại lão đã dùng hết tất cả sự dịu dàng của mình cho nam chính.
Cô nhẹ nhàng nói: "Em muốn một mình đối mặt vì không muốn anh cũng rơi vào nguy hiểm, chẳng lẽ anh không tin một mình em có thể giải quyết được những chuyện này sao?”
Kỳ Hứa lập tức lắc đầu đương nhiên anh không có ý đó: "Anh chỉ lo lắng cho em." "Em biết anh rất lo lắng cho em, cũng rất yêu em. Nhưng bảo bối à, anh cũng phải tin tưởng em, chuyện này đối với em mà nói đều không có gì nguy hiểm, anh đỏ mắt nhìn em như vậy càng làm em cảm thấy uy hiếp hơn đó."
Khuyết Chu mỉm cười, ngón tay phải đặt lên đuôi mắt Kỳ Hứa.
Đuôi mắt anh ửng hồng, có một loại mê người khó có thể nói thành lời.
Cô lại gần hôn một cái, vừa vặn cuốn đi nước mắt sắp rơi xuống của anh.
Mùi vị của nước mắt hơi mặn.
Thương Hạo bị nhân viên công tác trên máy bay khống chế.
Bọn họ hỏi thăm mấy tình huống đơn giản với Khuyết Chu, mười mấy giờ sau, máy bay an ổn hạ cánh, mà Thương Hạo sẽ bị điều về nước.
Đáng lẽ lúc này Thương Hạo phải ở trong tù.
Người họ hàng thân thích của Thương gia kia chắc chắn sẽ không nghĩ tới, bản thân dặn dò Thương Hạo ngàn vạn lần không nên gây chuyện, ai ngờ anh ta lại lấy tiền thuê người điều tra tình hình gần đây của Khuyết Chu, sau đó lên máy bay làm xằng làm bậy.
Chắc là người kia hẳn đang hối hận xanh ruột, hận không để Thương gia đoạn tử tuyệt tôn mới thôi.
Thương Hạo bị bắt với tội cố ý đả thương người, hơn nữa còn là ở trên máy bay, tạo ra khủng hoảng công cộng.
Người nhờ quan hệ mà thả anh ta ra cũng bị liên đới.
Phạm mấy tội cùng một lúc, lần này Thương Hạo bị phạt tù tận hai mươi năm.
Hạt vừng nhỏ xụi lơ trên sô pha thành một con cá muối.
Còn cuộc sống của đại lão, mỗi ngày chỉ biết vui chơi giải trí, nhìn ngắm bình minh, không khác gì bảo vệ của trường học là bao.
"Tỷ tỷ, liệu Thương Hạo có thấy hối hận không?" Nó vẫy cái đuôi nhỏ của mình hỏi.
Nguyện vọng đã hoàn thành hơn phân nửa, nó thấy nhiệm vụ được hoàn thành một cách hoàn mỹ, thấy mình chỉ cần nằm không cũng thắng, điểm tích lũy cứ tăng lên đều đều, khoé miệng cười toe toét như muốn nứt ra.
Khuyết Chu lắc đầu: "Sẽ không, cho dù cậu ta có chết cũng sẽ không hối hận."
Cũng giống như Thương Đức Tuyên, bọn họ đều sẽ không hối hận.
Loại người này, một khi ngồi lên địa vị cao sẽ quên mất mình cũng từng bình thường và đến từ thế giới bình thường.
Sau khi quen với việc ngồi vị trí trên cao, bọn họ sẽ bày ra vẻ mặt ta đây kiêu căng ngạo mạn.
Khuyết Chu cũng không quan tâm sau này hai người kia có hối hận hay không? Dù gì nhiệm vui lần này đã hoàn thành, Thương Hạo chắc phải ở trong tù đến hết đời.
Cuộc sống ở nước ngoài còn phong phú hơn trong nước rất nhiều.
Cô và Kỳ Hứa gần như ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.
Có đôi khi toàn bộ quá trình hai người không cần trao đổi với nhau, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì hay là cần gì.
Loại ăn ý không tiếng động này giống như đã cùng nhau trải qua rất nhiều năm, đều khắc trong xương cốt.
Ba năm sau, hai người hoàn thành việc học, giáo sư nước ngoài muốn Khuyết Chu và Kỳ Hứa ở lại đây, nhưng hai người vẫn lựa chọn trở về Hoa Hạ.
Sau khi biết bọn họ về nước, lớp trưởng liền thu xếp một buổi họp lớp.
Vốn dĩ Khuyết Chu không muốn đi, nhưng Kỳ Hứa lại muốn đến đó hội họp với mọi người. Lấy kinh nghiệm nhiều năm khi ở đây của Khuyết Chu, lần họp lớp này nhất định là 'Có quỷ.
Địa điểm họp lớp là một nhà hàng ở thành phố Vân.
Hoàn cảnh nơi này rất tốt, không tính là ồn ào, nơi này cũng đủ lớn, nhưng nó càng giống nơi để nghĩ ngơi thư giản hơn.
Trong góc có một cô gái ôm đàn ghi ta, lúc Khuyết Chu và Kỳ Hứa đi vào là tiếng hát của cô gái cũng cất lên: "Ngày mai em phải gả cho anh."
Hạt vừng hừ hừ hai tiếng, rất khó không làm cho người ta cảm thấy đây là cố ý.
Nhưng Kỳ Hứa này quá biết nhẫn nhịn.
Biểu hiện ở chỗ, tuy hai người quen biết và ở bên nhau rất nhiều năm, nhưng người đàn ông này lại chưa lần nào làm tới cái bước kia với đại lão.
Đương nhiên cái bước đó không phải là hôn môi hoặc nắm tay, mà là một loại giao tiếp sâu sắc hơn.
Có lần hai người được thầy hướng dẫn cử đến một thành phố khác ở Châu Âu để giao lưu với sinh viên của các trường khác.
Thầy hướng dẫn rất có lòng thuê cho hai người ở trong một khách sạn có một cái giường rất lớn.
Mặc dù đại lão có dáng người, khuôn mặt hay đôi mắt quyến rũ cũng không thể khơi dậy ham muốn của Kỳ Hứa, anh chỉ ôm đại lão đi ngủ, chuyện gì cũng không làm.
Nó rất hoài nghi có phải phương diện kia của Kỳ Hứa không được không?!
Hai người tay nắm tay đi vào, ánh đèn trong phòng ăn không sáng lắm nhưng lại cực kỳ có không khí lãng mạn.
Trong góc nhà hàng có một cái bàn rất lớn, cũng không phải tất cả các bạn học đều đến, nhưng không khí rất hòa hợp.
Có người kêu rên mình đang đi công tác, vì thời gian đã trôi qua rất nhanh, có người đã tốt nghiệp đại học và đã đi làm.
Cả lớp hơn năm mươi người nhưng tới đây cũng chỉ có ba mươi người.
Thanh xuân luôn như vậy, sau khi tan cuộc rất khó hội tụ.
Tựa như những năm đó không nắm bắt được thời gian, khi kim đồng hồ thời gian chuyển động, sẽ chỉ cách mọi người càng ngày càng xa.
Khuyết Chu và Kỳ Hứa xuất hiện khiến không khí vốn nhạt nhẽo trở nên sôi động hơn. Điều khiến Khuyết Chu kinh ngạc là Tưởng Hàm cũng tới.
"Tưởng Hàm thi không tốt lắm, chỉ đậu vào một trường đại học không mấy nổi tiếng. Cô ta muốn học lại nhưng người nhà không đồng ý, bây giờ đang thi nghiên cứu sinh lần thứ 2, không biết có thể thành công hay không." Hạt vừng nhỏ nhanh chóng điều tra tài liệu mấy năm nay của Tưởng Hàm, nó nói rất rõ ràng từng chỉ tiết.
So với thời trung học, bây giờ Tưởng Hàm đã thay đổi rất nhiều.
Cô ta không còn để tóc ngắn mà để tóc dài đến eo.
Mặc một cái váy đen để lộ dáng người cao gầy.
Lúc Khuyết Chu chưa tới, cô ta thấy mình rất tự tin.
Nhiều năm trôi qua, cho dù năm đó có chuyện gì không vui xảy ra, đại đa số mọi người cũng sẽ không lựa chọn nhắc lại chuyện năm đó, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm, cũng chỉ khách sáo nói vài câu với cô ta mà thôi.
Nhưng từ khi Khuyết Chu xuất hiện, Tưởng Hàm mới phát hiện, sự tự tin mà mình cho là đúng kia lại không thể chịu nổi một kích nào.
Mấu chốt nhất chính là, hôm nay Khuyết Chu cũng mặc váy đen.
Cô mặc váy đen, giống như một con thiên nga tao nhã, còn Kỳ Hứa chính là một ky sĩ đứng bên cạnh, trở thành ky sĩ trung thành nhất của công chúa thiên nga.
Bạn cần đăng nhập để bình luận