Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 183: Thần nữ núi tuyết (3)
Trận tuyết lớn hôm qua đã biến cả thị trấn thành màu trắng xóa, mặc trời còn chưa mọc, chóp mũi Khuyết Chu đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Đi tầm khoảng hai mươi phút, trên người Khuyết Chu đều nóng hầm hập, cuối cùng mới đến tiệm thuốc.
Khi nhìn thấy những dược liệu Khuyết Chu mang đến, ánh mắt ông chủ đều sáng lấp lánh, ông ta vẫn biết trên núi có rất nhiều thứ tốt, nhưng trên núi rất nguy hiểm, đi lên đó không chừng sẽ gặp phải dã thú, hơn nữa rất dễ lạc đường, thậm chí không cẩn thận là có thể lăn xuống núi, cái mạng nhỏ của mình cũng sẽ không còn.
"Đây là cháu tự mình hái sao?" Ông chủ mặc một cái áo bông cũ màu xanh đen rất dày, trên tay đeo một cái nhẫn vàng lớn, nhìn cực kỳ chói mắt.
Ông chủ cười híp mắt, cho rằng mình cười lên như thế nhìn rất hiền lành, nhưng trên khuôn mặt kia, rõ ràng viết lên hai chữ 'khôn khéo, không hề thể hiện ra chút dáng vẻ hiền lành nào cả.
Khuyết Chu nói dối, cô lắc đầu nói: "Không phải cháu, là người nhà của cháu đi hái."
Ông chủ ồ một tiếng: "Những dược liệu này của cháu quả thật rất tốt, nhưng việc bảo quản thì..."
"Chú không cần thì trả lại đây cho cháu." Khuyết Chu không muốn nói nhảm với loại gian thương này, có thời gian nói nhảm, còn không bằng trực tiếp tìm tiệm thuốc khác để bán thì hơn.
Ông chủ kia nhanh chóng ôm dược liệu trong tay: "Ấy ấy ấy, chú cũng không phải nói không cần, chỉ là về giá cả..."
"Lúc đi thì người nhà cũng đã nói qua với cháu về chuyện giá cả, những dược liệu này tối thiểu có thể bán năm vạn, nếu cháu đi một vòng trong thị trấn cũng có thể bán hết số dược liệu này với giá mười vạn đấy! Nếu chú trả giá thấp hơn giá của cháu thì nên giải quyết nhanh gọn đi thì hơn."
Ông chủ hít sâu một hơi, nhìn cô nhóc này có vẻ ngây thơ, nhưng lại không dễ bị lừa gạt.
Ông ta thở dài: "Những thứ này sợ là..."
Lời còn chưa dứt, dược liệu trên tay đã bị Khuyết Chu lấy đi, sau đó bỏ lại một câu: "Nói nhảm nhiều quá."
"Đừng đừng đừng, chú trả bảy vạn năm được không? Đừng đi mà!"
Ông chủ đã hơi tức giận, nụ cười trên mặt cũng biến mất trên mặt, ông ta kéo Khuyết Chu đã đi ra ngoài vào lại trong cửa tiệm, nhăn nhó nói: "Cô gái nhỏ rất thông minh đấy! Bảy vạn năm, lúc này chú không lừa cháu đâu."
Không nghĩ tới mình buôn bán thời gian dài như vậy cũng có lúc nhìn lầm, cô gái nhỏ này nhìn như ngây thơ, nhưng nếu nhìn kỹ, ánh mắt rất thâm trâm, nào đâu giống như vẻ ngoài nhỏ tuổi của mình đâu!
Bảy vạn năm là giá cả mà Khuyết Chu cũng đoán được, quả thật ông chủ này không gạt người.
Ông chủ này tuy khôn khéo, khuôn mặt tạm ổn, hay lừa gạt mấy người không biết gì về dược liệu, nhưng cũng sẽ không che dấu lương tâm của mình.
"Bảy vạn năm, cháu cần tiền mặt."
"Được, được, được, tiền mặt thì chú có, cháu chờ một lát."
"Vâng."
Ông chủ vén rèm cửa sau tiệm lên, sau năm phút đã mang ra một túi vải lớn, ông ta đi ra ngoài đóng cửa tiệm lại rồi trở về đếm đúng bảy vạn năm tệ tiền mặt đưa cho Khuyết Chu.
"Lần này chú không lừa cháu, chú cho cháu một cái túi vải mà cất tiền, tuy rằng không phải nhiều nhưng cháu là một cô gái nhỏ, nơi này cũng có không ít tên móc túi, nếu cháu bị cướp thì xong đời."
Khuyết Chu nói tiếng cảm ơn: "Hắn là không ai cướp đồ của cháu đâu."
Điểm này Khuyết Chu rất tự tin, cho dù người ta cướp đồ của cô thì cô cũng có thể cướp lại. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa tiệm thuốc, cô xoay người một cái, nụ cười của ông chủ vẫn còn trên mặt, bỗng một sức mạnh rất lớn xẹt qua người, kèm theo đó là tiếng xe máy chạy như bay lướt qua.
Sau đó, túi vải trên tay cô đã bị kéo đi, thậm chí cả người của cô còn bị kéo đi một đoạn, cả người lộn nhào về phía sau rồi mới ngã xuống mặt đất.
Ông chủ kia bị dọa không nhẹ, ba bước thành hai chạy đến bên người Khuyết Chu đỡ cô dậy: "Không bị thương chỗ nào chứ... mẹ nó!"
Ông chủ còn chưa nói xong, trong ánh mắt của Khuyết Chu đã tràn ngập vẻ tức giận, đứng dậy xông về phía chiếc xe vừa mới chạy đi kia.
Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức ông ta không nhìn thấy rõ.
Hạt vừng nhỏ hét chói tai trong không gian hệ thống: "A a a tỷ tỷ, tỷ chạy chậm một chút, biết tỷ đang phi hành trong gió, nhưng tốc độ của tỷ quá nhanh, không hợp với con người của thời đại này đâu!"
Khuyết Chu: "Ta đã là Thần Nữ rồi, Thần Nữ không gì không làm được, chạy nhanh thì sao?"
Hạt vừng nhỏ nghẹn ngào: "..." Hình như cũng có lý.
Hai người ngồi trên xe máy còn đang cười, nhưng chưa cười được một phút, sau gáy của người đàn ông ngồi phía sau truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, bông tuyết từ cổ của người kia bắn ngược ra ngoài.
Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu mất khống chế, bánh xe giống như mất phanh.
Khuyết Chu đá vài quả cầu tuyết, chuẩn xác bay về phía hai người đàn ông kia.
Ước chừng hai người kia chạy tầm ba bốn ngã rẽ, cuối cùng chiếc xe máy va chạm một tiếng rất lớn rồi dừng lại.
Hai người đàn ông đều bị quả cầu tuyết đập đến choáng váng đầu óc.
Túi tiền cũng từ tay hai tên cướp túi trở về lại trên tay của Khuyết Chu.
Toàn bộ quá trình đều như nước chảy mây trôi khiến cho hạt vừng nhỏ trợn mắt há hốc mồm, đến cả cái lưỡi rắn cũng quên thu lại. Khuyết Chu đứng từ trên cao nhìn xuống hai người đàn ông kia như một nữ hoàng, mặc dù cô chỉ mặc áo quần mỏng manh, nhưng tư thái vẫn khiến người ta cảm thấy áp bức trên người cô rất mạnh mẽ.
Cô quay đầu nhìn người qua đường đứng ngây người ở xung quanh: "Ai giúp tôi báo cảnh sát được không?"
"Đã... đã... đã có người báo cảnh sát rồi. Cô bé, còn nhỏ như vậy nhưng quá lợi hại rồi!" Một bà chủ bán hoa quả bên đường mở to hai mắt vỗ tay đôm đốp: "Hai người này là tội phạm quen thuộc ở chỗ chúng tôi, cảnh sát ngắm vào đã lâu nhưng cũng không bắt được, tốc độ của cháu cũng quá nhanh rồi. Mẹ ơi, như đang bay vậy!"
Người xung quanh anh một câu tôi một câu, nhưng Khuyết Chu chỉ cau mày, cảm thấy thời gian bị lãng phí đi không ít, thật vất vả mới đợi cảnh sát tới, đám người xung quanh lại còn muốn lôi kéo cô chụp ảnh.
Chờ mọi chuyện kết thúc, còn hai tiếng nữa là đến thời gian đã hẹn với ông lão đánh xe.
"Tỷ tỷ, tỷ vội vàng như vậy làm gì? Hôm nay tỷ chưa ăn gì, cả buổi sáng lẫn buổi trưa cũng chưa ăn."
"Lát nữa rồi ăn, bây giờ ta đang có việc gấp."
"Việc gấp gì? Không phải tỷ muốn đi tìm nam chính chứ!"
Khuyết Chu không nói gì, hạt vừng nhỏ lập tức hiểu được mình đã đoán đúng rồi!
Nó phát hiện giữa Khuyết Chu và nam chính hẳn là có liên kết gì đó, chỉ cần mỗi lần nam chính xuất hiện, đại lão đều có thể cảm giác được.
Hạt vừng nhỏ suy nghĩ một chút, đây hẳn là ràng buộc linh hồn gì đó rồi.
Lại đi hơn bốn mươi phút, Khuyết Chu đứng ở trước cửa bến xe, cửa bến xe rất nhiều người, người đến người đi rất chật chội.
Nam chính hẳn là người nổi bật hơn so với người bình thường, vì thế hạt vừng nhỏ cứ nhìn theo ánh mắt của Khuyết Chu, liếc mắt đã nhìn thấy thiếu niên đang xách một vali hành lý, mặc áo bông quần yếm đi giày Martin dày nặng cực kỳ thời thượng đang đứng trong một đám người.
Tóc thiếu niên rất dài, phía sau gáy còn buộc tóc thành một chùm tóc đuôi gà nho nhỏ.
Vẻ mặt anh vô cùng buồn râu và phiền não.
"Anh trở vê nhà không được sao? Có muốn đi cùng tôi không?" Khuyết Chu vỗ vỗ vào bả vai của anh.
Giọng nói này như là ánh nắng mùa hè chiếu trong trời đầy tuyết rơi, mặc dù xung quanh rất lạnh nhưng thiếu niên vẫn cảm thấy âm thanh này cực kỳ mát mẻ dễ nghe, giống như có thể ngăn cản mọi âm thanh ồn ào ở bên ngoài.
Anh bị dọa đến run rẩy, sau đó mới xoay người, lông mày kiếm khẽ nhếch lên: "Là cô à?I"
Bạn cần đăng nhập để bình luận