Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 182: Thần nữ núi tuyết (2)
Trong kịch bản gốc, trưởng thôn rất biết vẽ bánh nướng cho nguyên chủ.
Quả thật ông ta biết một chút y thuật, nhưng chỉ giới hạn trong các loại bệnh nhẹ như cảm mạo, bà nội của nguyên chủ chỉ mắc mấy bệnh phong thấp và mấy loại bệnh lặt vặt của người già, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, các loại bệnh này không thể đánh đồng giống như mấy bệnh cảm mạo thông thường được.
Tỉnh thần vợ của trưởng thôn có chút vấn đề, cụ thể là vấn đề gì thì nguyên chủ không biết, nhưng nghe ba nói qua, dường như hồi còn trẻ từng cãi nhau rồi đánh nhau với trưởng thôn, trưởng thôn không chống lại được sức mạnh của vợ mình nên đã đẩy ngã bà ta khiến đầu đụng vào góc bàn, từ đó về sau thì tinh thân đã có chút vấn đề.
Ở trong lòng trưởng thôn, tinh thần vợ của ông ta có vấn đề là mối sỉ nhục lớn nhất trong lòng mình, bình thường những người khác đều không dám nhắc đến vợ của ông †a trước mặt ông ta.
Bây giờ Khuyết Chu còn nói chuyện này trước mặt nhiều người, còn nói những lời nặng nề như vậy khiến không ít người dân trong thôn kinh ngạc mở to mắt, lộ rõ vẻ mặt muốn xem kịch vui. Vẻ mặt của mấy người này giống như lúc nguyên chủ bị chỉ trích và bị tổn thương trong kịch bản gốc.
Trưởng thôn vội vã giơ tay lên định đánh Khuyết Chu, nhưng thân phận hiện giờ của cô là Thần Nữ. Theo lý mà nói, thân phận Thần Nữ này còn tôn quý hơn cả thân phận của trưởng thôn.
Trên trán của ông ta đều nổi đầy gân xanh, cuối cùng cũng phải thả tay xuống, tức giận rống to: "Nhốt Thần Nữ lại cho tôi, trong lúc còn làm nghi thức hiến tế lại nói chuyện khó nghe như vậy cũng là bất kính với Thần LinhI"
"Trưởng thôn vẫn nên đọc nhiều sách đi thì hơn, ông nói tôi phẩm hạnh không đoan lời nói bất kính thì cũng phải nói có sách mách có chứng, nói không chừng Thần Linh nghe được còn có thể liếc nhìn ông một cái, còn nói khó nghe hơn một chút, tôi mà là Thần Linh thì thấy ông tôi đã chạy mất dép rồi." Hạt vừng nhỏ: Mười phút trước còn đang tức giận vì cảnh ngộ bi thảm của nguyên chủ, mười phút sau là sảng khoái đến mức không biết bày tỏ như thế nào.
Nó vừa cười vừa lắc đầu: "Cái mặt đen như than của trưởng thôn thật sự làm ảnh hưởng đến cả khuôn mặt của ông ta rồi, ha ha ha.
Khuyết Chu không phản kháng, tuy rằng cũng bị nhốt lại như trong kịch bản, nhưng lúc đó trước khi bị nhốt, nguyên chủ đã bị trưởng thôn nhục nhã trước mặt tất cả thôn dân, sau đó bị nhốt ba ngày.
Bây giờ đổi lại là trưởng thôn bị nhục nhã một phen.
Ba ngày mà thôi, nhắm mắt rồi mở mắt ra cũng qua nhanh thôi mà.
Nơi giam cô là một căn nhà gỗ nhỏ, cửa nhà gỗ bị đóng chặt, nếu Khuyết Chu muốn, chỉ cần một đạp của cô đã có thể làm sập luôn cả căn nhà gỗ này.
Nhưng bây giờ cô cần phải ở trong này.
Trưởng thôn tức giận đứng bên ngoài, các thôn dân có chút lo lắng nói: "Trưởng thôn, ông cho nhốt Thần Nữ lại, nghi thức hiến tế không cách nào có thể hoàn thành, hoa màu của chúng ta phải làm sao bây giờ? Năm nay trời vẫn lạnh như vậy, giờ đã là tháng tư rồi, nếu còn tiếp tục lạnh như vậy, hoa màu của chúng ta thật sự một hạt cũng không sống được."
"Đúng vậy, trưởng thôn, thả Thần Nữ ra đi."
"Thả thả thả!" Trưởng thôn quay đầu trừng mắt với một đám người: "Vừa rồi sao không nói thả đi, bây giờ người cũng đã nhốt vào bên trong rồi, các người lại nói muốn thả người ra sao?"
Ông ta bị chọc tức đến nỗi đầu óc đều mơ hồ.
Ở nơi làm lễ tế đầu thôn, đợi đến lúc mọi người lục tục rời đi, trên trời bỗng nhiên nổi lên bông tuyết lớn như lông ngỗng.
Có mấy thôn dân ở phía xa nhìn lại, thấy cảnh tượng này đều ngây ngẩn cả người.
"Vừa rồi có phải Thần Nữ nói nửa tiếng sau sẽ có tuyết rơi đúng không?"
"Đúng vậy, bây giờ đã qua nửa tiếng rồi sao?" "Tôi cảm giác không sai thì từ đầu thôn về đến nhà tôi mất khoảng bốn mươi phút, bây giờ từ nơi này đi về nhà tôi cũng vừa vặn hơn mười phút, tuyệt đối nằm trong khoảng ba mươi phút."
"Thần như vậy sao?"
Nói tuyết rơi là tuyết rơi, sáng nay trời rất đẹp, nhìn không giống như trời sắp có tuyết rơi.
Sao bầu trời lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy!
Một người phụ nữ khoát tay: "Thần thì có ích lợi gì, nếu có thể làm cho hoa màu của chúng ta được mùa thì mới là Thần."
"Cũng đúng, nhưng hôm nay tôi thấy Khuyết Chu kỳ kỳ quái quái sao á! Trước kia cô ta không dám dỗi trưởng thôn như vậy đâu."
"Trưởng thôn đó cũng đáng đời, cả ngày tự cao tự đại, không phải chỉ là trưởng thôn thôi sao? Người không biết còn tưởng rằng là Hoàng đế gì đó nữa."
Mọi người đều che miệng cười, không ai muốn đi cầu xin một lời nào cho Khuyết Chu.
Trong kịch bản gốc, nguyên chủ bị nhốt trong nhà gỗ ba ngày, cả ba ngày không ăn không uống, sau khi đi ra đã hôn mê bất tỉnh.
Khuyết Chu không phải kẻ ngốc, đương nhiên cô biết mình không có khả năng để người ta nhốt trong này ba ngày.
Nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Khuyết Chu nhấc chân đạp một cái, cửa gỗ lập tức bị đá văng.
"Tỷ tỷ, tỷ muốn về nhà sao? Bây giờ anh trai của nguyên chủ đang ở nhà."
Anh trai của nguyên chủ cũng là một cực phẩm, nếu em gái của mình được tôn lên làm Thần Nữ thì cả nhà đều vui mừng thay cho nguyên chủ, nhưng ngược lại người anh trai này của cô ấy lại không cảm thấy vui vẻ gì.
Nguyên nhân mà anh ta không vui là vì nếu em gái nhà mình lên làm Thần Nữ, vậy thì trong mười năm Thần Nữ sẽ không thể kết hôn, không thể bán nguyên chủ với một cái giá thật tốt, anh ta cũng không cưới được vợ.
Khuyết Chu lắc đầu: 'Không về, lên núi hái một ít dược liệu xem có bán được không!"
Nguyên chủ muốn đi học nhất định phải ra khỏi núi Tuyết, rời khỏi nơi này nhất định phải có tiền, cho nên việc quan trọng nhất bây giờ là phải kiếm được tiền.
Rời khỏi nhà gỗ, Khuyết Chu quay đầu đi lên núi.
Lúc đi lên núi Tuyết, Khuyết Chu lại càng chắc chắn nơi này chính là núi Tuyết của tiểu thế giới thứ nhất, chỉ có điều thời gian sớm hơn mấy chục năm.
Trên núi Tuyết có rất nhiều đồ tốt, nhưng người trong thôn đừng nói là biết dược liệu, ngay cả một ít nấm bình thường bọn họ đều không biết.
Bây giờ lại quá hời cho Khuyết Chu rồi, chỉ cần một tiếng thôi mà cô đã hái được một đống dược liệu. Sáng sớm hôm sau, Khuyết Chu đi nhờ theo xe bò ở cửa thôn lên thị trấn.
Quãng đường đi không tính là xa, nhưng xe bò đi rất chậm, cứ thế đi được hai tiếng. Người kéo xe bò là một người dân ở thôn khác, cũng không biết Khuyết Chu, thấy cô miệng ngọt lại được cô nhét cho một ít trái cây mình hái được, cho nên mới cho cô đi nhờ một đoạn đường.
Bình thường thôn dân nơi này đều đi bằng xe chuyên dụng lên thị trấn hai lân một tuân, chỉ cần nửa tiếng là đã tới.
Tuyết đã không còn rơi nữa, xung quanh đều là một mảnh màu trắng xóa. Ông lão đánh xe ăn mặc có chút mỏng manh, ông ho nhẹ hai tiếng, nhìn Khuyết Chu rồi nói: "Cô gái nhỏ, sáng sớm mà đã lên thị trấn thì nhớ chú ý an toàn nha."
"Cảm ơn ông, cháu chỉ đi bán chút đồ thôi."
"Bán đồ? Cô gái còn nhỏ như vậy đã đi kiếm tiền rồi sao? Người nhà của con đâu?"
"Người trong nhà còn có chuyện khác phải làm làm, con nghĩ có thể giúp gì thì giúp, con giấu bọn họ ra ngoài, ông phải giữ bí mật giúp con nha."
Tiếng cười của ông lão quanh quẩn bên tai Khuyết Chu, ông gật đầu: "Được, ông sẽ giữ bí mật cho con. Cô gái nhỏ, trái cây mà con cho ông hái ở đâu vậy? Ăn rất ngọt."
"Ngay trên núi ấy, nếu ông muốn ăn, lần sau cháu hái cho ông nhiều hơn một chút."
"Vậy sao được! Ông không thể ăn không đồ của con được."
"Không tính là ăn không mà, sau này ông đều dẫn con lên thị trấn là được rồi."
Một già một trẻ nhìn nhau cười, cả hai đều ngầm hiểu ý của nhau, bí mật của hai người cứ như vậy mà thành lập.
Ông lão này có một người bạn già, con trai thì ở trong thành phố, hai người bọn họ không nỡ xa thôn nên không vào trong thành phố với con cái, vừa nhìn Khuyết Chu ông lại nhớ đến cháu gái của mình.
Dọc theo đường đi, hai người cười cười nói nói, rất nhanh đã tới thị trấn.
Thị trấn cũng cũ nát, nhưng so với thôn quê thì tốt hơn nhiều.
Hạt vừng nhỏ tra tìm mấy tiệm thuốc xung quanh, Khuyết Chu và ông lão hẹn nhau thời gian và địa điểm để cùng nhau trở về, sau đó cô đi đến mấy tiệm thuốc gần đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận