Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 234: Trò chơi kinh dị (17)
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, giống như có người mang dép lê đang đi trên gác mái.
Da gà từ lòng bàn chân vọt lên đến đỉnh đầu hốc mắt của người chơi số 7 đều muốn chảy nước mắt, anh ta muốn xoay người, nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể quay đầu nhìn chằm chằm bên cạnh: "Rốt cuộc... là cái gì vậy?"
"Cậu nhóc, cậu thấy tôi như thế nào?" Một giọng nói già nua vang lên ở bên tai của người chơi số 7.
Anh ta trừng to mắt, quay đầu lại đã nhìn thấy một khuôn mặt già nua, hốc mắt trống rỗng, bên trong không có thứ gì cả, giống như cái lầu đen kịt này vậy.
Lúc nói chuyện, khuôn mặt kia cười rộ lên, dĩ nhiên cũng không có răng, ông lão nghiêng đầu mặc áo ngủ màu trắng, cảm giác sợ hãi cực lớn như sóng thần bao phủ người chơi số 7 trong nháy mắt.
Nhưng anh ta lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh gì.
Trước khi tiến vào trò chơi này, người chơi số 7 tự cho mình là người hiểu rõ trò chơi này như lòng bàn tay, với tư cách là trò chơi kinh dị hiếm có trên thị trường hiện tại, thỏa mãn một bộ phận lớn người chơi có tâm lý thích thám hiểm.
Người chơi số 7 cho rằng tố chất tâm lý của mình rất mạnh, nếu không cũng sẽ không một đường qua ải chém tướng trong trò chơi, sau đó được chọn trúng.
Thế nhưng, người đi cùng bọn họ trong trò chơi này đã chết năm
Còn có một người đứng ngay trước mặt bọn họ, máu tươi phun ra tại chỗ.
Khi trò chơi biến thành hiện thực, sợ hãi sẽ bị phóng đại vô số lần, người chơi số 7 phát ra tiếng hét chói tai ngắn ngủi, vừa muốn xoay người, tay đã bị gắt gao bắt lấy.
Móng tay thật dài khảm vào trong da thịt của anh ta.
Âm thanh khô khan cười mở miệng nói: "Giúp tôi tìm con ngươi đi, giúp tôi tìm con ngươi!" Giọng ông già đó càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Người chơi số 9 kéo người chơi số 7 lại, trên cánh tay có thêm một vết xước thật dài.
So với người chơi số 7 đang sợ hãi, số 9 có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh ta trấn an cảm xúc của quỷ hồn này: "Chúng tôi sẽ giúp ông tìm. Đừng gấp, ông nói cho chúng tôi biết, con ngươi của ông ở trong tầng lầu này sao?"
"Ở đây..."
"Được, vậy ông ngồi ở trên ghế đừng nhúc nhích, chúng tôi giúp ông tìm."
Quả nhiên cảm xúc của quỷ hồn tốt hơn không ít, thân thể của người chơi số 7 đang run rẩy, hai người bắt đầu tìm con ngươi.
Chỗ tối tăm ở góc gác xép, Khuyết Chu và Cố Viễn Thư đang đứng ở đó.
Thấy hai người bị dọa không nhẹ, Cố Viễn Thư hơi nghiêng đầu nhìn Khuyết Chu: "Như vậy được không?"
Trong giọng nói của anh có chút đắc ý mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Khuyết Chu gật đầu: "Rất tốt, vậy Hình Vấn và Tê Thư Nhã bên kia thì sao?"
Bên kia Cố Viễn Thư càng quá đáng hơn, bên này chỉ tạo ra một quỷ hồn, còn bên kia thì lại một lúc tạo ra bốn quỷ hồn, hơn nữa đều là lệ quỷ, nếu Hình Vấn và Tê Thư Nhã đều không biết lệ quỷ là gì thì cũng có thần hồn tên Tố Tố trong thân thể Hình Vấn kia cũng rõ những thứ này như lòng bàn tay, khi lệ quỷ xuất hiện đã bắt đầu cảnh giác hơn.
Hai năm nay khi Hình Vấn quen biết Tố Tố cũng học thêm được vài thứ.
Nhưng linh khí của tiểu thế giới này mỏng manh đến đáng sợ, hơn nữa tư chất của Hình Vấn cũng không tính là thiên tài, quan trọng nhất là anh ta học cái gì đều nửa vời, cảm thấy chỉ cần biết một chút là được.
Cho nên khi đối phó với bốn lệ quỷ kia, lòng có dư mà lực không đủ.
Bộ dáng luống cuống tay chân khiến Khuyết Chu nhìn cũng cảm thấy buồn cười. "Hài lòng như vậy sao?" Cố Viễn Thư hỏi.
Khuyết Chu: "Rõ ràng là anh cố ý, tôi có hài lòng hay không thì có quan hệ gì?"
Cố Viễn Thư nhỏ giọng hừ một tiếng: "Nếu cô không hài lòng thì tôi là thứ bỏ đi rồi."
"Ôi, bộ dáng ngạo kiều này của anh học từ ai vậy? Có biết như vậy không tốt hay không?" Khuyết Chu bất đắc dĩ quay đầu ngoài miệng nói mấy lời như dạy dỗ người khác, nhưng giọng điệu lại không hề có chút tức giận nào.
Rõ ràng quen biết mới bốn ngày.
Cố Viễn Thư vẫn cảm thấy mình là một người lý trí hơn cảm tính.
Nhưng bây giờ mình lại làm những chuyện này, rõ ràng lúc anh thức tỉnh trí nhớ chỉ muốn tìm cách để thoát khỏi nơi này, muốn trở về thế giới hiện thực, sau đó báo thù.
Kết quả bây giờ anh lại đi theo người phụ nữ này, còn là một người phụ nữ đã có chồng.
Cô còn chưa đưa ra yêu cầu, mình lại vui vẻ giúp cô làm cái này làm cái kia.
Mấu chốt là anh không cảm thấy không công bằng chút nào.
Cố Viễn Thư không tìm được lý do, cuối cùng chỉ có thể quy hết nguyên nhân cho khuôn mặt của Khuyết Chu, giống như căn cứ theo thẩm mỹ của mình.
Lông mày dài nhỏ hơi cong làm cho sự sắc bén của cô tăng thêm vài phần ôn hòa, đôi mắt kia như hoa hồng nguy hiểm, có thể tùy ý thấy được những gì trong căn phòng này, cảm giác vừa thần bí lại nguy hiểm.
Sống mũi cao thẳng xinh đẹp cùng với đôi môi no đủ, lúc bôi son môi màu đỏ, thật sự là trí mạng.
Mặc dù tóc dài được búi lên ở sau đầu bình thường cô cũng mặc váy dài rộng thùng thình, nút áo sơ mi cài tới trên cùng che khuất hơn nửa cần cổ, nhưng Cố Viễn Thư vẫn có thể cảm giác được phần hấp dẫn tồn tại trên người Khuyết Chu.
Có một phần mập mờ vừa phải khiến người ta không thể từ chối.
Anh thử nghiêm mặt, không để cho ánh mắt nhìn Khuyết Chu mang quá nhiều dục vọng: "Được rồi, tôi đã lên thuyền của cô rồi, chẳng lẽ cô muốn đạp tôi xuống sao?"
"Phốc, đương nhiên tôi không nghĩ tới vấn đề này rồi." Khuyết Chu cười khẽ: "Lát nữa còn cần anh phối hợp với tôi một chút, bảo bối anh có biết diễn trò không?"
Hai chữ bảo bối từ trong miệng của cô thốt ra khiến lỗ tai của Cố Viễn Thư cũng bắt đầu tê dại, tâm trạng anh cố gắng kéo căng trong nháy mắt như đê bị nứt ra làm hai.
Nơi căn gác chật chội, anh tiến lại gần với cô hơn.
Khuyết Chu đặt ngón trỏ lên môi Cố Viễn Thư: "Muốn hôn tỷ tỷ à? Bây giờ tỷ tỷ đang bận, không rảnh."
"Vậy là bắt đầu từ chối tôi rồi à?" Cố Viễn Thư cười ha hả: "Vừa có được đã muốn vứt bỏ rồi đúng không?"
Anh nghe được những lời này ở đâu vậy?
Khuyết Chu khóc không ra nước mắt: "Ý của tôi là, kỹ thuật hôn của Cố tiên sinh rất tốt, tôi sợ anh hôn sẽ nhịn không được phát ra âm thanh gì đó, đến lúc đó hai chúng ta sẽ bị phát hiện, hơn nữa..."
"Hơn nữa chúng ta như vậy, anh có cảm thấy chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm không?" Cô hạ giọng nói, giọng nói mê hoặc linh hồn Cố Viễn Thư, chui vào bên trong lỗ tai của anh.
Cố Viễn Thư hít sâu một hơi: "Cô có biết mình đang nói gì không?"
Khuyết Chu nhướng mày: "Hả? Tôi là người đã kết hôn, anh nói xem tôi có biết mình đang nói gì không? Tôi đang vụng trộm với khách đến nhà tôi làm khách..."
Miệng của cô đã bị bịt lại, Cố Viễn Thư chặn miệng Khuyết Chu, phương thức chặn như thế nào thì mọi người có thể tưởng tượng được.
Cách đó không xa, người chơi số 7 và số 9 đang tìm kiếm con ngươi.
Bọn họ cũng sắp đi đến góc bên này.
Trong bóng tối, chỉ cần có một ít ánh sáng xuất hiện, hai người bọn họ sẽ bị bại lộ. Ngay khi ánh sáng sắp chiếu tới, Cố Viễn Thư giơ tay vẫy vẫy.
Ngay sau đó, mặt đất xuất hiện âm thanh bình thủy tinh lăn xuống.
Sau đó, người chơi số 7 kinh ngạc nói: "Tìm được rồi!!!"
Trong bình thủy tinh rõ ràng là một đôi con ngươi bị ngâm trong formalin được đóng kín.
Cố Viễn Thư cũng buông tha cho Khuyết Chu, anh dùng giọng nói không chút uy hiếp nào nói ra lời tàn nhẫn ở bên tai Khuyết Chu.
"Sau này không thể để cho người khác vào phòng của cô nữa."
"Vậy chồng tôi thì sao? Anh ấy còn có thể ngủ chung giường với tôi."
Cố Viễn Thư cắn răng: "Cô nhất định phải nói những lời như vậy sao?"
Rõ ràng là giả, người phụ nữ này cố ý muốn chọc giận anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận