Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 235: Trò chơi kinh dị (18)
Trong một căn phòng khác.
Hình Vấn và Tề Thư Nhã đưa lưng về phía nhau tìm kiếm đồ đạc trong phòng.
Căn phòng này là của cô hầu gái tên Chu kia, trong ánh mắt của Tề Thư Nhã đều là ý lạnh, vừa nghĩ đến người đàn ông sau lưng mình nửa đêm chạy đến phòng của cô hầu gái, cô ta lại cảm thấy ghê tởm.
Cô ta lại nghe thấy Hình Vấn nói chuyện với người phụ nữ tên Tố Tố kia.
Cái rắm gì cũng hỏi hỏi Tố Tố, cô ta cũng cảm thấy nghi ngờ cái người tên Tố Tố kia có phải là mẹ của anh ta không nữa.
Tê Thư Nhã mở tủ quần áo ra, quần áo đều được treo lên cực kỳ ngăn nắp, chỉ có duy nhất hai màu đen trắng.
Phía dưới đều đặt những đôi giày da.
Cô ta lướt qua, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tê Thư Nhã nhìn chằm chằm vào đôi giày kia, chân của người hầu gái... lớn như vậy sao?
Nhớ rõ lúc ăn cơm, vì sợ hãi nên mọi người trên cơ bản đều cúi đầu ăn cơm.
Vị trí mà cô ta ngồi có thể nhìn thấy được nửa người dưới của cô hầu gái tên Chu kia.
Hình như chân của cô hầu gái chỉ mang được size 36, nhưng đây lại là đôi giày size 38.
Tề Thư Nhã đánh bạo lấy đôi giày ra, quả nhiên... ở đế giày viết con số 38.
Sau đó cô ta lại phát hiện ra hình như những bộ quần áo này không hợp với dáng người của cô hầu gái tên Chu kia.
"Anh Vấn, hình như tôi phát hiện ra một chút vấn đề." Tê Thư Nhã mở miệng, nhưng bên cạnh không có người trả lời. Sợi tóc của cô ta nhẹ nhàng đong đưa, vừa rồi hình như có gió lướt qua lỗ tai của cô ta, khiến cho cả người của Tề Thư Nhã đều cứng đờ.
Còn chưa kịp quay đầu trên vai cô ta truyên đến cảm giác lạnh như băng, một bàn tay ướt sũng từ bả vai Tê Thư Nhã lướt lên đến cổ, sau đó đến khuôn mặt của cô ta.
Cô ta hơi cúi đầu đã nhìn thấy một đôi tay nhăn nhúm, chóp mũi tràn ngập mùi tanh nồng nặc, đến thiếu chút nữa cô ta nôn thức ăn trong bụng ra ngoài.
"Cô gái nhỏ... không ai nói cho cô biết, không thể tùy tiện... chạm lung tung vào đồ của người khác sao?"
Giọng nói của Tề Thư Nhã bắt đầu phát run: "Xin lỗi... tôi không cố ý, tôi chỉ thấy đôi giày này quá đẹp nên mới cầm lên nhìn thêm vài lân mà thôi."
"Thật không?" Âm thanh kia có chút mừng rỡ: "Nếu đã như vậy, hay là cô đeo nó vào chân đi."
Tề Thư Nhã không biết phía sau mình rốt cuộc là thứ gì?
Trong mấy ngày ở căn nhà này, mỗi tối đều xuất hiện những âm thanh cực kỳ quỷ dị.
Trong nhà có ma, điều này là điều không thể nghỉ ngờ.
Nhưng Tề Thư Nhã không ngừng tự nói với mình ở trong lòng, nếu như có quỷ cũng là quỷ trong trò chơi, đừng hoảng sợ, cô ta còn chưa diệt tra nam, chưa có cuộc sống như mình mong muốn, không thể dẫm vào vết xe đổ đời trước được.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó nói một tiếng 'được'.
Nhưng đôi giày xinh đẹp vừa rồi không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đôi giày thủy tinh cũ nát không chịu nổi.
Tề Thư Nhã dừng lại, hai tay kia ép gò má của cô ta méo mó, tức giận nói: "Sao lại đứng im không nhúc nhích!"
Cô ta khẽ cắn môi, ánh mắt mang theo vẻ hận thù cởi giày ra, sau đó giẫãm lên trên đôi giày thủy tỉnh kia.
Khi còn bé, cô ta từng đọc truyện mỹ nhân ngư vì hoàng tử nên mới biến đuôi cá thành chân, mỗi bước đi đều như bước đi trên dao, khi đó cô ta còn không tưởng tượng ra cảm giác đó là như thế nào, bây giờ cuối cùng cũng đã cảm nhận được.
Đau đớn thấu tim gan từ lòng bàn chân Tề Thư Nhã truyền đến, nhưng cô ta vẫn phải duy trì nụ cười, mặc dù đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng phải trả lời câu hỏi của quỷ hồn đôi giày trên chân có đẹp không?'.
Cô ta vẫn phải gật đầu sau đó nói: "Đẹp."
Đã không phân biệt được là sợ hãi hay đau đớn.
Quỷ hồn ở phía sau phát ra tiếng cười kỳ quái quỷ dị, ngay lúc muốn lùi về phía sau, Tề Thư Nhã mãnh liệt quay người lại, sử dụng kỹ năng của mình đâm trúng quỷ hồn.
"AI" Tiếng hét chói tai đâm vào lỗ tai, Tê Thư Nhã cau mày, cảm thấy âm thanh này quả thực có thể đâm thủng màng nhĩ của người khác.
Mà Hình Vấn vốn ở phía sau cô ta đã biến mất không biết đi đâu.
"Cô muốn biết người đàn ông kia đã đi đâu không? Anh ta đã sớm rời đi, vừa rồi lúc phát hiện ra tôi đã nhanh chóng chạy đi, tôi còn tưởng rằng các người là người tình không rời nhau một bước, nhưng mà xem ra cũng chỉ có như thế mà thôi... Ha ha ha ha." Lời của quỷ hồn nói làm cho Tề Thư Nhã phẫn nộ tới đỉnh điểm.
Mặc kệ mình có sống lại hay không, đời trước hay đời này, cô chưa bao giờ làm cho Hình Vấn thất vọng, nhưng sau khi cô ta sống lại, cô ta chỉ lạnh nhạt với anh ta một chút mà thôi, không ngờ Hình Vấn không chỉ lợi dụng cô ta, mà còn rời đi khi phát hiện có nguy hiểm.
"Đúng, chính là như vậy, phẫn nộ đi, oán hận đi, anh ta vì người phụ nữ khác mà muốn giết cô, còn vứt cô một mình ở chỗ này, cô có thể chịu đựng được sao?"
"Còn không bằng giết chết anh ta, cô nên giết chết anh ta đi. Người phụ nữ trong thân thể của anh ta cũng sẽ xuất hiện, cô có thể mặt đối mặt hỏi người phụ nữ kia âm mưu phía sau của bọn họ là gì?"
"Phẫn nộ là chất dinh dưỡng tốt nhất, chỉ cần cô giết chết anh ta, cô có thể rời khỏi nơi này, tôi sẽ nói cho cô biết, đồ vật đang ở đâu." Vừa nói xong, đôi tay lạnh lẽo của quỷ hồn vừa rồi suýt chút nữa bóp chết cô ta đã buông ra, trên khuôn mặt kia đều có những nếp nhăn nhăn nheo với mái tóc dài màu tím xanh, vẫn đang nhỏ giọt từng giọt nước.
Cuối cùng Tê Thư Nhã không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng mới ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy khuôn mặt kia, tất cả khuôn mặt đều là một màu xanh tím, ngay cả con ngươi cũng vậy.
Áo ngủ màu trắng tinh như treo ở trên người, trong lòng bàn tay của quỷ hồn là một chiếc khuyên tai trân châu màu xanh đậm.
Tề Thư Nhã hơi trừng to mắt, đến khi chiếc khuyên tai kia được nhét ở lòng bàn tay của mình, xúc cảm cực kỳ chân thật truyền đến làm Tề Thư Nhã mới biết được, quỷ hồn này thật sự đang giúp mình.
"Tại sao lại giúp tôi?" Cô ta hỏi.
Quỷ hồn cười nhạo: "Không cần quá coi trọng chính mình, không phải giúp cô, mà vì trên người cô có thứ chúng tôi muốn. Phẫn nộ, oán hận, còn có những cái khác... nếu như cô không thể thành công giết Hình Vấn, vậy chỉ có thể nói cô là một phế vật, đã là phế vật thì cho dù sống thêm bao nhiêu lần, cũng vẫn là phế vật."
Những lời này thành công làm cho nỗi sợ hãi trong lòng Tề Thư Nhã cắn nuốt chính mình.
Chẳng lẽ quỷ hồn ở đây biết chuyện mình sống lại?
Còn chưa kịp hỏi, trước mắt đâu còn hình bóng của quỷ hồn nào nữa đâu.
Chỉ còn lại chiếc khuyên tai ngọc trai màu xanh đậm trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng.
Cả tòa nhà đều truyên ra âm thanh: [Người chơi số 2 tìm được một đồ vật. ]
Khi quỷ hồn biến mất, Hình Vấn một lần nữa xuất hiện ở cửa, anh ta vừa lo lắng lại vui mừng hỏi: "Em tìm được một đồ vật rồi à?”
Ánh mắt của Tề Thư Nhã lạnh lùng đến cực điểm.
Vừa tới đã hỏi những thứ liên quan đến lợi ích, cũng không quan tâm cô ta vừa trải qua chuyện gì, thật đúng là một tên khốn kiếp từ đầu đến chân.
Khóe miệng cô ta nhếch lên, mở khuyên tai ra trước mặt Hình Vấn.
Hình Vấn giơ tay muốn đến lấy, nhưng còn chưa đụng tới khuyên tai, Tê Thư Nhã đã thu lại, sau đó đặt vào trong ba lô của mình.
"Nhã Nhã..." Lúc này Hình Vấn mới phát hiện ra Tề Thư Nhã có điểm không thích hợp.
Tê Thư Nhã cũng một lần nữa nghe được cuộc nói chuyện của Hình Vấn và người phụ nữ trong thân thể anh ta.
Người phụ nữ nói: "Hình như Nhã Nhã có gì đó không ổn, anh hỏi xem sao?"
Giọng điệu của Hình Vấn đã mất hết kiên nhẫn: "Cô gái này thật sự rất phiền, không hiểu chuyện bằng một nửa Tố Tố."
Tề Thư Nhã: AI
Bạn cần đăng nhập để bình luận