Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 221: Trò chơi kinh dị (4)

Chương 221: Trò chơi kinh dị (4)Chương 221: Trò chơi kinh dị (4)
Nhà vệ sinh ở góc cuối hành lang, trên vách tường treo một bức bích họa, trong bức họa là người phụ nữ mặc váy đen, đội mũ thật to, vành nón che khuất cả khuôn mặt, chỉ còn lại có một đôi môi đỏ mọng và khóe miệng hơi nhếch lên.
Dường như cách một chiếc mũ đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và quyến rũ toát ra trong ánh mắt của người trong tranh.
Tề Thư Nhã cảm thấy có chút khiếp người, cô ta vội vàng bước nhanh hơn, đi theo Cố Viễn Thư đến ngã rẽ, làn váy đen trắng rộng thùng thình cùng khuôn mặt của người hầu gái vừa rồi lặng lẽ xuất hiện, Tê Thư Nhã sợ tới mức hét lên một tiếng chói tai ngắn ngủi.
Trong mắt Khuyết Chu hiện lên vẻ không vui: "Hai vị có cần gì không?"
"Chúng tôi muốn ởđi vệ sinh." Cố Viễn Thư chỉ vào nhà vệ sinh ở đằng xa.
"Đương nhiên có thể đi vệ sinh, nhưng bên trong nhà vệ sinh có mấy thứ không sạch sẽ chưa xử lý xong, hơn nữa nơi này chỉ có một cái bồn cầu, nếu hai vị muốn đi thì phải xếp hàng."
Tề Thư Nhã cắn răng, nếu muốn ôm đùi Cố Viễn Thư này, mình nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được.
Cô ta đi vê phía trước một bước: "Tôi có chút gấp, tôi đi trước đây."
Dứt lời, cô ta hít sâu một hơi, sau đó đi vào bên trong phòng vệ sinh.
Trên cửa kính xinh đẹp là thủy tinh trong suốt lóe ra ánh sáng, bên trong được trang trí theo phong cách phục cổ đơn giản, trên bồn rửa tay là một tấm gương tròn màu trắng phản chiếu ra khuôn mặt của Tê Thư Nhã cực kỳ rõ ràng, xung quanh tấm gương tròn là từng đóa hoa hồng màu đen, dường như nó là biểu tượng cho cái xưng hô của phu nhân Hoa Hồng vậy.
Trước kia khi cô ta đến đây, hình như phu nhân Hoa Hồng không thích màu đen đến như vậy. Nhưng không thể không nói, sau khi trò chơi được cải tiến, liệu người thiết kế trò chơi có thiết lập thêm tính cách và đặc tính của phu nhân Hoa Hồng hay không thì cô ta không biết.
Để đảm bảo an toàn, Tề Thư Nhã vẫn dùng một cái đèn pin trong ba lô của mình, đèn pin này có thể đảm bảo xung quanh trong phạm vi một mét không thể bị bất cứ quỷ quái trong trò chơi này thương tổn đến mình.
Nhưng mà ngay khi cô ta cúi đầu lấy đèn pin ra rồi ngẩng đầu lên, bóng dáng phản chiếu của cô ta trong gương lại đứng yên không nhúc nhích, thậm chí còn mang theo nụ cười nhìn cô ta.
Ngay lúc này đây, trên đỉnh đầu của Tề Thư Nhã bắt đầu nổi đầy da gà.
Để đảm bảo tính chân thực của trò chơi, đại bộ phận người chơi sau khi tiến vào trò chơi, nhân vật trong trò chơi đều căn cứ vào dáng vẻ chân thật của mình mà điều chỉnh, cho dù có thay đổi nhưng sẽ không quá lớn, cũng chính vì vậy mới tăng được cảm giác trải nghiệm của người chơi khi tiến vào trò chơi.
Nhưng bây giờ Tê Thư Nhã phát hiện, cảm giác trải nghiệm quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt.
Trong lòng cô ta tự nói với mình đây hết thảy đều là trò chơi, không thể có chuyện gì xảy ra được, nhưng cái bóng của mình trong gương lại đột nhiên vươn tay ra chào hỏi với mình, sau đó cái miệng mở ra, bên trong là một mảnh đen kịt không có răng.
Người trong gương dữ tợn cười, trong miệng phát ra tiếng hét chói tai đây quỷ dị.
Tê Thư Nhã sợ tới mức dùng đèn pin soi vào trong gương, nhưng người trong gương không bị dọa đến, ngược lại cười nhạo cô ta một tiếng.
Thân hình của người đứng trong gương càng quỷ dị hơn, Tề Thư Nhã chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong gương lôi ra một con dao không biết lấy từ nơi nào, sau đó mãnh liệt tự rạch lên cổ tay của mình.
"AI" Trên cổ tay Tề Thư Nhã cũng truyền đến đau nhức kịch liệt, cô ta hoảng sợ nhìn xuống phía dưới, trên cánh tay vốn trắng nõn của mình xuất hiện một vết thương, hơn nữa cảm giác đau đớn trên da cực kỳ chân thật. Da đầu của cô ta tê dại, mắt thấy người trong gương muốn lấy dao đâm vào mắt của chính mình, Tề Thư Nhã thét chói tai một tiếng, đẩy mạnh cửa ra, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của Cố Viễn Thư mà chạy ra bên ngoài.
Khuyết Chu che miệng, cười nhìn Tê Thư Nhã chạy đi: "Vị tiên sinh này, đồng bạn của anh đã đi rồi, anh có muốn đi vào không?"
"Không cần, tôi tới đây là để tìm cô."
Khuyết Chu ngẩn người: "Ồ? Tìm tôi sao?"
Hạt vừng nhỏ giơ cái đuôi của mình lên, lớn mật phát biểu ý kiến, bắt đầu đoán mò: "Tỷ tỷ, người này là nam chính, đúng không?!!"
"Vật nhỏ trở nên thông minh rồi nha-"
"Đó là điều cần thiết, đi theo tỷ tỷ lâu như vậy, nếu còn không thông minh thì ta lăn lộn tới bây giờ cũng vô ích."
Tuy rằng đôi mắt của người trước mắt này đã bị tóc mái dài che đi hơn phân nửa, còn mang theo kính gọng đen, nhìn cái người tay trói gà không chặt này thật sự không giống nam chính cho lắm, bình thường nam chính đều là người giả heo ăn thịt hổ, chỉ là không nghĩ tới nam chính của thế giới này lại trực tiếp đến như vậy.
Cố Viễn Thư đẩy mắt kính, ngón tay thon dài và sắc mặt của anh có chút tái nhợt: "Tôi có thể nói cho cô biết một bí mật, lần này chúng tôi tới, là muốn giết phu nhân Hoa Hồng."
"Ừm... Sau đó thì sao?"
"Hình như cô đã biết chuyện này từ sớm." Cố Viễn Thư nhíu mày.
Khuyết Chu mỉm cười: "Đương nhiên phu nhân của chúng tôi đã biết chuyện này, nếu không tại sao phải tiếp đón các người, chúng tôi cũng không phải là người rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Thật sự là quá giống con người, Cố Viễn Thư cảm thán ở trong lòng.
Anh cảm thấy Khuyết Chu không giống một NPC chút nào, ngược lại thì quản gia Weiss và phu nhân Hoa Hồng càng giống như thiết lập nhân vật trong trò chơi hơn. Hay là... cô cũng giống như mình...
Cố Viễn Thư mím môi, sau đó nói: "Người chơi số 2 vừa rời đi có một ít bí mật nhỏ với người chơi số 1, nhất là người chơi số 1, anh ta rất lợi hại, nếu phu nhân của các người không chú ý, rất có thể sẽ chết trên tay của anh ta."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng mà sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, cả tôi và phu nhân đề không quan tâm, huống chi hươu chết về tay ai còn không biết đâu." Khuyết Chu hơi ghé sát vào người của Cố Viễn Thư.
Cả hai người đều không có nhịp tim, vì các nhân vật trong trò chơi đều không có nhịp tim, thậm chí cả hai người bọn họ đều không có vấn đề gì cả, nhưng Cố Viễn Thư vẫn có thể cảm giác được hơi thở phun ra từ người hầu gái tên Chu này.
"Cảm ơn người chơi này nhắc nhở, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ tiếp đãi anh thật tốt." Cô cười đi qua bên cạnh anh, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, dùng một ngón tay lấy mắt kính của anh xuống, đôi mắt xinh đẹp lộ ra bên ngoài.
"Ừm... như vậy đẹp hơn nhiều, ánh mắt xinh đẹp cỡ này, rất thích hợp dùng để... làm đồ ăn." Tiếng cười của cô quyến rũ động lòng người, làn váy rộng thùng thình tôn lên vòng eo tinh tế của cô, cô đi đến ngã rẽ sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại một mình Cố Viễn Thư vẫn đứng im tại chỗ.
Anh biết Tê Thư Nhã muốn nịnh bợ mình, tuy rằng không biết sao Tê Thư Nhã biết mình là đại boss trong trò chơi này, nhưng mà sự tồn tại của Tề Thư Nhã lại là một sợi dây trói buộc đối với anh.
Muốn loại bỏ Tề Thư Nhã, nhất định phải mượn tay người khác diệt trừ cô ta.
Bây giờ xem ra, Tề Thư Nhã đoán anh vẫn chưa thức tỉnh ký ức, nhưng thật ra anh đã sớm biết mình đã bị vây trong trò chơi này, vì vậy nên anh mới bám vào một người chơi trong trò chơi để tìm manh mối đi ra thế giới thực.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cửa ải phu nhân Hoa Hồng này, có lẽ chính là mấu chốt để anh ra ngoài.
Còn có người hầu gái tên Chu kia nữa, hình như cô có điều gì đó rất khác. Trong phòng khách, Tề Thư Nhã vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Hình Vấn đang an ủi cô ta, thấy Cố Viễn Thư đi tới, Hình Vấn lập tức nhíu mày, bắt đầu chất vấn Cố Viễn Thư: Số 10, vừa rồi không phải số 2 đi vệ sinh cùng anh sao, sao anh không bảo vệ cô ấy thật tốt chứ?"
Cố Viễn Thư lạnh lùng nói: "Tôi chỉ là người chơi, không phải vệ sĩ của cô ta, cũng không phải muốn nịnh nọt cô ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận