Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 290: Làm mèo của anh (35)
"Tiểu... tiểu... tiểu... tiểu Hoài, có phải tôi xuất hiện ảo giác rồi không? Có phải đây là ảo giác không?"
Hai bên tóc mai của ông ấy đã ngả màu, mặc dù trước khi đến đây đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp biến thành một con mèo, ông ấy vẫn hoảng sợ không có cách nào duy trì hình tượng bình thường của mình, có thể nói ra lời cũng đã tốt hơn nhiều so với đám người bên cạnh rồi.
Vẻ mặt Cư Hoài vẫn bình tĩnh dị thường, anh lắc đầu ánh mắt nghiêm túc nói: "Không phải ảo giác."
Khuyết Chu cũng lặp lại theo: "Không phải ảo giác."
Mấy vị lãnh đạo kia mới ý thức được, thật sự không phải ảo giác.
Sau khi lập quốc, thật sự có mèo thành tinh!
Tuy rằng triều đại thay đổi chuyển biến qua mấy trăm năm, nhưng nhất định sẽ lưu lại một số ghi chép. Sau khi nhìn thấy Khuyết Chu, người cầm quyền để cho thư ký của mình trở về tìm một chút tư liệu cơ mật, ở trong hệ thống tư liệu khổng lồ, thật sự tìm được chuyện có liên quan đến nhân loại và yêu tinh ký kết hiệp ước với nhau.
Bây giờ con người phát triển quá nhanh nên linh khí đã không còn nông đậm như trước, cho nên yêu tinh mới từ từ biến mất khỏi thế giới con người.
Mà chỉ cần yêu tinh hóa thành hình người, cũng sẽ giống như người tu đạo, mặc dù có sinh mệnh dài đằng đẫng, nhưng một khi tử vong sẽ không có luân hồi, sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới.
Cho dù là yêu tinh trong rừng rậm, cũng chỉ còn lại có mấy trăm con yêu tỉnh tồn tại, mà yêu tinh sinh hoạt ở thế giới con người cũng chỉ lác đác vài yêu.
Khuyết Chu cũng không phải thánh nhân, nhưng cô muốn sinh tồn trong xã hội này, nhất định phải ký kết hiệp ước với người cầm quyền của thế giới con người.
Bên phía con người đã mở hội nghị suốt năm ngày, cuối cùng bàn luận ra một kết quả mới, yêu có thể sinh tồn, mảnh đất này cũng được khai phá như thường lệ, có thể để một ít yêu tình giả làm nhân viên công tác sinh hoạt trong thế giới của con người.
Nếu có yêu tinh không muốn tiếp xúc với nhân loại thì không thể làm tổn thương con người, đương nhiên nếu có con người làm tổn thương đến yêu tinh, bọn họ cũng có thể hưởng thụ quyền lợi giống như con người, có thể báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ có nhân viên đặc thù đến đến giải quyết tranh chấp.
Yêu tinh nguyện ý chung sống hòa bình với con người thì bọn họ sẽ ban phát chứng minh là cư dân của đất nước, đến lúc đó khi đi ra ngoài cũng không sợ bị người khác tra ra được qì.
Bên phía Khuyết Chu cần phái một ít người đi hỗ trợ bên phía quân đội của bọn họ chấp hành làm một ít nhiệm vụ, coi như là phần thưởng của thế giới con người đã giúp đỡ cho yêu tỉnh.
Người cầm quyền này đủ phúc hậu, cũng không kỳ thị, sau khi bị dọa cũng nhanh chóng tìm phương pháp mới, hơn nữa công tác bảo mật cũng làm rất tốt.
Chuyện yêu tinh còn tôn tại không thể công khai trong xã hội loài người được.
Nếu không nhất định sẽ gây ra khủng hoảng trong xã hội, điểm này hai bên đều ngầm hiểu ý nhau.
Mà bên phía yêu tinh, sau khi Khuyết Chu lên làm Yêu Vương, đa số yêu tinh đều tỏ vẻ không phục, nhưng yêu tinh không giống như con người, đa số yêu tỉnh cũng không có lòng trung thành gì với Hồ tộc, dù sao trong rừng rậm Yêu Tinh cũng chỉ còn hơn 600 yêu tinh, Hồ tộc chỉ chiếm số lượng ít ỏi, còn lại đều là hoa cỏ tinh linh hoặc là yêu quái khác, chỉ có điều số lượng cộng lại không nhiều bằng Hồ tộc mà thôi.
Lúc trước Tử Do muốn lên làm Yêu Vương cũng có không ít yêu tinh không muốn, bây giờ một người từng bị người khác gọi là phế vật như Khuyết Chu thì lại có thể lên làm Yêu Vương, còn lập được đại danh lừng lẫy, đây không phải là chuyện cười sao?!
Đầu tiên có yêu không phục chính là Báo tinh trong rừng rậm, hắn muốn khiêu chiến Khuyết Chu.
Vì thế Khuyết Chu ở trước mặt chúng yêu tinh, đánh Báo tinh đến mức mặt mũi bầm dập, kinh khủng nhất chính là, Khuyết Chu không cần vận dụng linh lực, chỉ dùng nắm đấm của mình.
Tốc độ và uy áp cùng khí thế kia làm cho tất cả yêu tinh hiểu rõ, Khuyết Chu của hiện tại đã không còn là phế vật như lúc trước, lực lượng của cô không phải bất kỳ yêu tinh nào trong rừng rậm có thể so sánh.
Thế giới yêu tỉnh chỉ tôn sùng cường giả.
Lúc thương lượng ký kết hiệp ước với con người, Khuyết Chu cũng dùng thời gian năm ngày và thủ đoạn mạnh mẽ của mình làm cho đám yêu tinh mà Tử Do tốn mấy trăm năm không trấn áp được đánh đến phục.
Mấy yêu tỉnh có thể chống lại Tử Do lúc trước đều không có lực đánh trả khi đối mặt với Khuyết Chu.
Sức mạnh của cô làm cho tất cả mọi người phải ngậm miệng lại.
Hổ tinh và Báo tinh bị cô đánh gục cũng biến thành người hầu của Khuyết Chu.
Sau khi ký kết hiệp ước, Cư Hoài đã khai phá rừng rậm, biến rừng rậm Yêu Tinh trở thành vườn bách thú có hệ sinh thái tự nhiên.
Trong đại điện, Ngọc Điệp ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Cư Hoài: "Ông chủ Cư Hoài, anh không cần về xem công ty của mình thế nào sao?"
Cư Hoài há miệng, lột một trái chuối đưa đến trước mặt Khuyết Chu, mặt mày anh giãn ra, quét mắt nhìn Ngọc Điệp một cái: "Cường giả chân chính không cần ở đây, công ty của tôi cũng như vậy, cho dù tôi không xử lý, trợ lý của tôi cũng có thể làm tốt."
"Anh không quan tâm đến công ty của mình như vậy, cẩn thận bị phá sản đấy!"
"Yên tâm, cho dù công ty của tôi thật sự phá sản thì tiền mà tôi kiếm được cũng đủ để cho tôi và Tiểu Chu tiêu xài cả ngàn năm."
"..." Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi, nhà tư bản đều ác độc! Có tiền thì oai lắm sao?!
Cô ta hít sâu một hơi, con người thấy tiền là sáng mắt còn chưa nói, trong khoảng thời gian này, Cư Hoài dùng năng lực tiền tài của mình làm cho các yêu tinh trong điện Yêu Vương này tán thưởng không thôi.
Không phải chỉ tốn chút tiền tu sửa cung điện thôi sao?
Không phải là mua chút đồ ăn ngon cho đám yêu tỉnh này thôi sao?
Không phải là thuê đầu bếp nấu ăn mỗi ngày, vận chuyển không ít hoa cỏ mà trong rừng rậm không có vào đây và cung cấp điện nước cho nơi này thôi sao?
Một đám yêu tinh dế nhũi chưa từng trải sự đời.
Ngọc Điệp rất tức giận, trong mắt cô ta, con người và yêu tinh không thể ở chung với nhau.
Chủng loại bất đồng, tuổi thọ cũng bất đồng!
Bỗng nhiên, Khuyết Chu nói: "Ngọc Điệp, trong khoảng thời gian này, cô vất vả rồi."
Đây là một trong số ít những lời tốt đẹp của Khuyết Chu khiến Ngọc Điệp sửng sốt: "Chị... sao đột nhiên chị lại nói như vậy? Tôi cảm thấy rất thú vị, không mệt chút nào, nếu không phải có chị, tôi vẫn còn đang nhàm chán ở thế giới con người rồi."
"Chờ hiệp ước giữa Yêu giới và Nhân giới lại có hiệu lực, các yêu tinh có thể ở chung với con người, chờ mọi thứ ổn định lại, cái ghế này tôi sẽ giao lại cho cô."
Ngọc Điệp: "... 22?”
Hình như lỗ tai của cô ta có chút vấn đề rồi thì phải: "Chị... chị nói cái gì?"
"Tôi vốn không có ý định ngồi ở vị trí này, tuy rằng cảm giác quyền lợi rất tốt, nhưng có được là được, cô thích hợp hơn tôi, tôi còn có chuyện cần phải làm."
Nghe Khuyết Chu nói, Ngọc Điệp luôn cảm thấy có dự cảm không tốt.
Cô ta nhìn Cư Hoài, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lúc trước chị nói muốn biến thành con người với Lý Diên Thừa, chẳng lẽ chị định làm thật sao?"
Khuyết Chu nhếch môi: "Tôi nói đùa lúc nào?"
"Rốt cuộc cái tên Cư Hoài kia có chỗ nào tốt???" Ngọc Điệp không hiểu, cô ta không hiểu. Khuyết Chu mạnh mẽ như vậy, vì sao nhất định phải để ý đến chuyện tình yêu làm gì, yêu đương có cái gì tốt, quá nhàm chán màiI!!
Mặt cô ta đều nghẹn đến đỏ lên.
Nhưng Khuyết Chu vẫn bình tĩnh: "Tôi cũng không phải vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, tôi đã có tất cả, cho nên mới thản nhiên đón nhận tình yêu, hơn nữa cô vừa hỏi tôi có đáng giá hay không?"
Nói đến đây, Khuyết Chu dừng một chút, cô nhìn Cư Hoài, trả lời một cách chắc chắn: "Đáng giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận