Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 51: Thật ra bá tổng là tử trạch (4)

Chương 51: Thật ra bá tổng là tử trạch (4)Chương 51: Thật ra bá tổng là tử trạch (4)
Anh hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra lần nữa, cô gái vừa rồi cách đó không xa nào còn ở đó nữa.
Lâm Dập lo lắng đứng lên, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
"Ông chủ, anh đi đâu vậy?!" Trợ lý ở phía sau gọi anh lại.
Nhưng Lâm Dập cũng không quay đầu: "Có chút việc, cậu lái chiếc xe kia ra ngoài chờ tôi."
Lời anh nói, trợ lý sẽ luôn không phản bác.
Nhưng lúc Lâm Dập đi ra ngoài, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của cô.
Anh có chút phiên não, sớm biết vậy thì vừa rồi anh đã đi lên xin phương thức liên lạc, nhưng anh lại mắc chứng sợ xã hội.
Ai nào biết, Lâm tổng bên ngoài có sự nghiệp thành công nhưng thật ra lại là người mắc chứng sợ xã hội.
Anh cố gắng kiếm tiền như vậy, chính là vì mua đủ loại trò chơi thủ công, ước mơ của anh là muốn ở nhà xem hoạt hình hoặc chơi game.
Việc nhà đã có dì làm, cái gì anh cũng không cần quan tâm.
Cuộc sống như vậy thật tốt đẹp, bình thường ra ngoài chỉ cần đi tham gia triển lãm là được rồi.
Người bên ngoài đều nói, tổng giám đốc Song Mộc là một người ăn nói thận trọng.
Ai biết được, thật ra đấy là do anh không muốn nói quá nhiều, vừa nói quá nhiều thì sẽ bại lộ chứng sợ xã hội lúc sợ hãi sẽ không nói nên lời của anh.
Cho nên bình thường lúc anh ra ngoài đều mang theo trợ lý, cũng may trợ lý rất biết nói chuyện, thời gian dài hình tượng bên ngoài của anh đã biến thành một người lạnh như băng không dễ nói chuyện.
Như vậy cũng tốt, sẽ không ai làm phiền anh. Mình chỉ cần chuyên tâm làm trò chơi, chuyên tâm làm ăn kiếm tiền là được.
Buổi trưa còn có thể ở văn phòng xem hoạt hình.
Anh vốn rất hài lòng với cuộc sống của mình.
Nhưng chỉ lúc vừa rồi.
Cô gái kia thật sự rất giống với nữ chính trong bộ anime mình thích, thậm chí ánh mắt của cô cũng rất giống nữ chính đó.
Cái loại cảm giác vân đạm phong khinh* này, giống như cảm giác lạnh lùng với chúng sinh vậy, anh đã tham gia rất nhiều triển lãm, nhưng không thấy được một người cos ra sự tinh túy của nữ chính.
(*) Vân đạm phong khinh có nghĩa là thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màn đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hững hờ trôi.
Lâm Dập vò đầu bứt tai, thẳng đến khi trợ lý lái xe ra, dừng ở trước mặt anh: "Ông chủ, có đi hay không?"
"Ừ.' Sắc mặt anh càng thối hơn.
Trợ lý sợ tới mức hai bên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Ông chủ lại làm sao vậy, như thế nào lại bày ra khuôn mặt suy sụp cả một ngày...
Quên đi, ai bảo tiền anh cho thật sự là quá nhiều.
Sau khi về đến nhà, Khuyết Chu nhận được vài tin nhắn của Trâu Tử Minh.
Cùng với kế hoạch mới do ông chủ gửi tới.
Tuy rằng Khuyết Chu cảm thấy tan tầm mà còn làm việc là chuyện phản nhân loại.
Nhưng vì muốn thăng chức sớm một chút, cô không thể không nâng level lên một chút, dù sao kế hoạch quảng cáo này thật sự không tính là rất khó.
Chờ làm xong công việc gửi cho ông chủ, ít nhất thì ông chủ cũng gửi tới năm hình ảnh ngón tay cái.
[Tiểu Chu này, bây giờ hai mạch Nhâm Đốc của cô thật sự thông rồi, phương án này nếu có thể được chọn, cô và tôi sẽ đi ăn cơm với đối tác. ] Khuyết Chu: [Được. ]
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
Trâu Tử Minh gửi cho cô mười mấy tin nhắn.
Trước đây nguyên chủ gần như đều trả lời trong giây lát, sau này khi ở bên nhau thì biến thành nguyên chủ gửi hơn mười tin nhắn, còn Trâu Tử Minh thì cả một ngày cũng không thèm nhìn.
Thậm chí có đôi khi anh ta còn xóa luôn bạn bè với cô ấy, lúc sau lại trở về dỗ dành nói là trượt tay.
Cái gì mà trượt tay, kỳ thật anh ta về quê, sợ bị vị kia trong nhà nhìn thấy, vì vậy mới chủ động xóa mà thôi.
Đàn ông chó quỷ kế đa đoan.
Khuyết Chu chậm rãi trả lời một câu.
Châu: [Thật có lỗi, vừa rồi vẫn đang làm phương án, mới vừa nhìn thấy tin nhắn cậu gửi cho tôi. ]
Đối diện lập tức trả lời.
Trâu Tử Minh: [Không sao không sao, trễ thế này còn chưa ngủ, làm phương án có mệt lắm không?]
Chu: [Cũng may, phương án không quá khó. ]
Trâu Tử Minh: [Tối mai sau khi tan ca chị có rảnh không?]
Chu: [Làm sao vậy, có chuyện gì sao?]
Trâu Tử Minh: [Là thế này, em có đặt nhà hàng, cùng đi ăn cơm với em không?]
Giọng điệu này, không giống như mời Khuyết Chu đi ăn cơm, mà giống như ra lệnh cho Khuyết Chu hơn.
Cô nhếch môi, ánh đèn điện thoại yếu ớt chiếu vào mắt cô, có vẻ vô cùng lạnh lùng.
Thuyền: [Được nha. ] Trả lời xong Khuyết Chu đã ném điện thoại qua một bên, nằm trên sô pha nhỏ trong phòng.
"Tỷ tỷ, nhà hàng mà tên cặn bã kia đặt cũng rất sang trọng, phỏng chừng đã dùng hết tiền trên người rồi." Trong giọng nói của hạt vừng nhỏ vô cùng khinh bỉ.
Đối với loại hành vi dù moi hết tiền trong túi vẫn muốn giả làm người mập này nó không thể hiểu được.
Nhưng Khuyết Chu có thể hiểu được.
Trong nội dung vở kịch, vốn Trâu Tử Minh cũng nói muốn dẫn nguyên chủ đi ăn nhà hàng kia, nhưng nguyên chủ sợ nợ nhân tình người khác, cuối cùng chỉ đi đến một nhà hàng nhỏ, bình quân trên một người chỉ mất tám mươi tệ.
Đối với người đã ra làm việc mà nói, nhà hàng bình quân đầu người tám mươi tệ đã xem như rẻ rồi.
Trâu Tử Minh biết nguyên chủ sẽ đắn đo không đồng ý đi ăn nhà hàng cao cấp kia cùng anh ta, cho nên mới nói ra trước mặt nguyên chủ, vừa lúc làm cho nguyên chủ cảm động một phen.
Bây giờ anh ta phát hiện cô sẽ không đắn đo về chuyện này, nên phải bỏ cả vốn gốc sao?!
Trăm ngàn năm qua nhân loại chính là như thế.
Sáng sớm hôm sau, ông chủ hung hăng khen Khuyết Chu một lần trước mặt toàn bộ người trong văn phòng.
Sau khi nhận được ánh mắt nghi ngờ hâm mộ của cả văn phòng, Khuyết Chu tự động xem nhẹ ánh mắt của Trâu Tử Minh.
Buổi trưa Trâu Tử Minh tới tìm cô ăn cơm, cô trực tiếp lấy cơm hộp của mình ra, cũng tỏ vẻ sau này mình đều sẽ mang cơm hộp theo.
Lý do là muốn giảm béo, cho nên ăn chút đồ ăn giảm béo.
Nhìn bông cải xanh và tôm trong hộp cơm của Khuyết Chu, lại nhìn cái bụng Khuyết Chu lúc ngồi xuống cũng không thấy thịt. Trâu Tử Minh luôn có cảm giác Khuyết Chu đang lừa gạt anh ta, nhưng anh ta lại không nhịn được muốn tới gần cô.
Hôm nay Khuyết Chu thay đổi phong cách, mặc sườn xám mà nguyên chủ rất ít khi mặc, đeo một sợi dây chuyên trân châu, tóc bị cô búi lên cắm lên trên đó một cây trâm hoa đào.
Đôi mày nhỏ cong cong, đôi môi đỏ mọng phục cổ.
Từ lúc xuất hiện ở công ty, mấy nữ đồng nghiệp trong văn phòng luôn khen nguyên chủ hôm nay rất đặc biệt.
Quả thật rất đặc biệt, Trâu Tử Minh đứng trước mặt cô nhìn cô đều cảm thấy cô quá xinh đẹp.
Trong nháy mắt, anh ta lại sinh ra cảm giác mình không xứng với cô.
"Trâu soái ca, nếu Tiểu Chu không ăn cơm với cậu, thì tôi sẽ ăn cơm với cậu nha." Một nữ đồng nghiệp trêu ghẹo nói.
Trâu Tử Minh lập tức tỉnh táo, sau đó lắc đầu theo bản năng: "Nếu Khuyết Chu không ăn cơm cùng tôi, tôi sẽ đi ăn một mình."
Nói xong lại cúi đầu bên tai hồng hồng, người không biết lại tưởng là một thiếu nam ngây thơ.
Vừa ăn cơm trưa xong, Khuyết Chu đã nhận được mệnh lệnh mới của ông chủ. Kế hoạch đã thông qua, đối phương nói tối nay muốn bàn chuyện hợp tác với công ty, buổi tối cần người làm kế hoạch là Khuyết Chu tham dự.
Hạt vừng nhỏ ở trong không gian cười ra tiếng: "Vậy tối nay chẳng phải là muốn thả bồ câu Trâu Tử Minh sao?"
Không đúng.
Nó nhìn biểu cảm vân đạm phong khinh của đại lão.
"Tỷ tỷ, không phải là tỷ đã sớm đoán được chứ?"
Khuyết Chu nhấp một ngụm trà: "Ừ, kế hoạch của ta làm đẹp như vậy, đối phương nhanh như vậy đã quyết định dùng kế hoạch của ta là quyết định chính xác." Đó là sự tự tin tuyệt đối mà cô có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận