Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 181: Thần nữ núi tuyết (1)
Bên tai là tiếng gió gào thét.
Khuyết Chu ngồi ở trên đài cao, bông tuyết rơi đầy trên đỉnh đầu sau đó rơi xuống đất vội tan thành nước, trên đầu cô đã ướt đẫm.
Dưới đài cao, một đám người chắp tay trước ngực, dáng vẻ thành kính thiếu nữ trên đài giống như đang bái tế thần linh vậy.
Khuyết Chu mở to hai mắt, chỉ cảm thấy nơi này cho cô một loại cảm giác rất quen thuộc, vừa định quay đầu lại, hạt vừng nhỏ đã mở miệng nói: "Tỷ tỷ, bây giờ tỷ không thể động đậy."
"Vì sao?" Khuyết Chu khẽ nhíu mày.
"Tỷ tỷ tiếp nhận kịch bản trước đi sẽ biết vì sao ta bảo tỷ tỷ không được động đậy."
"... Được."
Không khác gì mấy so với suy nghĩ của Khuyết Chu, bây giờ theo hành vi ngồi trên đài cao này của cô, rõ ràng là đang làm lễ tế, chỉ là trong đám người chắp tay trước ngực này, cô không cảm nhận được một chút tín ngưỡng chân chính nào.
Lễ tế như vậy có thể thành công mới là lạ.
Đây là một thôn nhỏ xa xôi trong núi Tuyết, mọi người tưởng tượng có bao nhiêu xa xôi thì có bấy nhiêu xa xôi, thậm chí năm ngoái ở đây mới có điện và dùng được nước máy.
Trước đó nguồn nước mà người trong thôn uống đều phải đi lấy trong một con suối dưới chân núi Tuyết, cũng gần như mọi nhà đều dùng nến và đèn dầu, cực kỳ lạc hậu giống như là thế kỷ trước.
Nhưng không biết dòng suối dưới chân núi Tuyết vì nguyên nhân gì dần dần cạn khô không còn một giọt nước, trong thôn cũng không có nước để dùng nước máy.
Cứ cách mười năm một lần, trong những đứa trẻ là nữ từ mười đến mười tám tuổi phải chọn ra một người làm Thần Nữ, Thần Nữ sẽ phụ trách chuyện làm lễ tế ở trong thôn, ví dụ như trời mưa hoặc là được mùa.
Tóm lại một câu, đây chính là một loại hoạt động mê tín dị đoan.
Theo lý mà nói, loại chuyện làm lễ tế này chỉ là biểu đạt một loại tâm nhìn tốt đẹp, nhưng thôn này lại móc nối chuyện thu hoạch tốt hay không tốt hoàn toàn đều nằm trong tay Thân Nữ này.
Nếu như Thần Nữ phụ trạch những việc này nhưng trong thời gian mười năm mà đời sống trong thôn không tệ lắm thì nửa đời sau sẽ được mọi người cùng nhau nuôi dưỡng, mỗi nhà sẽ cấp cho Thần Nữ và người nhà của Thần Nữ một số tiền để cung cấp cho đời sống sinh hoạt.
Nhưng nếu như trong mười năm này mà trong thôn không khấm khá lên được, Thần Nữ sẽ bị nhốt lại, cuối cùng kết cục là gì thì ai cũng không biết.
Khuyết Chu hơi híp mắt: "Chuyện mà ông chủ dưới thôn núi Tuyết ở tiểu thế giới thứ nhất nói, nếu như Thần Nữ không mang đến lợi ích cho thôn dân thì kết quả sẽ bị giết chất?"
Hạt vừng nhỏ ừ một tiếng, giọng nói đã hoàn toàn không còn trong suốt như ngày xưa: "Đúng, kết cục của nguyên chủ chính là như vậy."
Đuôi nhọn của nó dựng thẳng lên, hiển nhiên rất tức giận: "Lúc nguyên chủ chết chỉ mới hai mươi tuổi, chính là lúc thanh xuân vừa mới bắt đầu hơn nữa ba của nguyên chủ vì ngăn cản thôn dân làm như vậy với cô ấy nên cũng bị đánh chất..."
Khuyết Chu: "..."
Vậy cũng quá đáng quá rồi!
"Nguyện vọng của nguyên chủ là gì?"
"Cô ấy muốn đi học rồi thi đại học, sau đó rời khỏi nơi này."
"Hết rồi?"
"Thật ra vẫn còn một chuyện, nhưng nguyên chủ sợ tỷ khó xử. Nguyên chủ rất hận thôn dân nơi này, muốn bọn họ phải trả một cái giá thật lớn, nhưng lúc cô ấy đưa phiếu nguyện vọng của mình, sợ tỷ gánh không nổi trách nhiệm pháp luật của thời đại này nên nguyện vọng này của nguyên chủ tỷ có thể lựa chọn làm hay không làm đều không ảnh hưởng đến tiến độ của nhiệm vụ."
Thật là một cô gái tốt!
Nguyên chủ chính là kiểu người suy nghĩ mọi chuyện vì mọi người.
Lúc vừa mới lên làm Thần Nữ, nguyên chủ còn cảm thấy vui vẻ một thời gian rất dài, cảm thấy mình không cần phải kết hôn, có thể ở nhà chăm sóc ba và bà nội.
Nếu như không được làm Thần Nữ, vậy những cô gái trong thôn cơ bản đều phải lập gia đình lúc hai mươi tuổi, còn lúc làm Thần Nữ sẽ không thể lập gia đình.
Kết quả, lại chém hơn ngàn đao lên người nguyên chủ như vậy!
Người phàm đọc nhiều sách một chút cũng biết chuyện làm lễ tế này không hề có một chút tác dụng nào, nếu không tại sao lúc đi đánh trận không làm lễ tế, không đi xin bùa?!
Khuyết Chu hé mắt, nhìn một lượt đám người đang đứng dưới đài làm lễ tế, vừa rồi hạt vừng nhỏ không cho cô động, cũng là vì lúc tế tự thì Thân Nữ không thể động đậy, nếu động đậy là sẽ không tôn trọng Thần Linh.
Hiển nhiên, Khuyết Chu căn bản không quan tâm trong lòng đám người này đang nghĩ gì, quả thật trong núi Tuyết có tinh linh, vốn dĩ cái thôn này cũng được các tỉnh linh che chở.
Về phần vì sao phù hộ, Khuyết Chu suy đoán hẳn là có một vị tổ tiên nào đó của thôn này đã từng cứu trợ các tinh linh, nhưng người trong thôn quá tham lam, sự tham lam của bọn họ đều viết ở trên mặt, bề ngoài thành kính mà nội tâm lại cực kỳ tương phản với màu sắc của núi Tuyết.
Tất cả đều là màu đenl
Thiếu nữ trên đài mở to mắt, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, giơ hai tay lên duỗi lưng một cái.
Sắc mặt của trưởng thôn biến đổi, lập tức ngửa đầu quát lớn: "Cô đang làm gì vậy?! Lúc làm lễ tế không thể cử động, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi!!!" "Vừa rồi Thần có nói với tôi, nửa giờ sau sẽ có tuyết rơi, chuyện thu hoạch tạm hoãn, đợi tuyết rơi xong rồi hãy nói, nếu các người muốn ở lại đây thì cứ việc, còn tôi thì không muốn ở lại đây nữa."
Nguyên chủ là một người rất thành thật, người ta hỏi cô ấy có nghe thấy giọng nói của Thần Linh hay không thì cô ấy đều nói không nghe thấy, dù là một lời cô ấy cũng không nói dối, ngược lại cô ấy lại bị đám người này lừa như một con ngốc.
Đối phó với đám người vừa ngu xuẩn vừa xấu tính xấu nết này, thật ra không hề khó, nếu bọn họ đã mê tín như vậy, vậy trước hết cô nên biến mình thành 'người nói thay lời Thần Linh là được.
Những lời này vừa nói ra, trưởng thôn hơi sửng sốt: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói Thần đã nói với tôi, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ có tuyết rơi, cái loại mà rất lớn như bão tuyết ấy. Tôi khuyên trưởng thôn và mọi người vẫn nên nhanh chóng về nhà đi thì hơn, nếu không chút nữa tuyết rơi càng lớn thì không về nhà được đâu."
Cô đứng lên, trên người mặc một thân trang phục làm lễ tế màu đỏ, làn da của người ở nơi này đều có chút đen vì trên núi tiếp xúc với tia tử ngoại nhiều, bên cạnh gò má còn lốm đốm tàn nhan nhỏ, đương nhiên Khuyết Chu cũng không ngoại lệ, nhưng bộ lễ tế màu đỏ này lại làm cho cô có một loại mỹ cảm cực kỳ cổ xưa, giống như hoa hồng bất bại đứng sừng sững trên núi Tuyết.
Cô hơi cụp mắt: "Các người còn không đi sao? Vậy thì tôi đi đây."
"Cô không thể đi! Nghi thức làm lễ tế còn chưa hoàn thành!" Trưởng thôn gấp gáp đứng lên muốn ngăn Khuyết Chu lại.
Hôm nay không biết Khuyết Chu bị cái gì nhập, mới lần đầu tiên làm lễ tế mà đã không nghe lời như vậy rồi.
Trưởng thôn hùng hùng hổ hổ đi về phía Khuyết Chu, vừa đi vừa mắng chửi: "Nếu bây giờ cô cứ như vậy mà đi, vậy cô không xứng đáng làm Thần Nữ nữa!"
Khuyết Chu: Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Cô dừng bước, nhìn ánh mắt của trưởng thôn, thờ ơ nói: "Vậy tôi không làm nữa, ông chọn người khác đi là được." Trưởng thôn: "???" Có phải lỗ tai của ông ta xuất hiện vấn đề gì rồi không? Người này đang nói cái gì vậy?
"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?! Tôi có thể lặp lại lần nữa." Khuyết Chu mỉm cười, vẻ mặt không sao cả, không quá quan tâm về việc được làm Thần Nữ hay không.
Người khác nghi ngờ vậy thì cứ việc nghi ngờ thôi, dù gì có nghi ngờ nhưng không thể tra ra được gì.
Vốn dĩ khuôn mặt của trưởng thôn đã đỏ nay càng đỏ hơn, ông ta bị thái độ của Khuyết Chu làm cho tức giận không nhẹ: "Cô không muốn trị bệnh cho bà nội của mình nữa có đúng không?”
Nói đến bà nội của mình, ông ta khiến Khuyết Chu thiếu chút nữa đã bị chọc tức đến nở nụ cười: "Thế nào, với trình độ nửa vời của ông mà còn đòi chữa bệnh cho bà nội của tôi sao? Nếu ông thật sự có thể chữa được bệnh cho bà nội tôi, sao ông không chữa khỏi đầu óc của vợ ông đi. Lúc trước tôi không muốn vạch trần người được mọi người kính trọng bầu lên làm trưởng thôn như ông, ông thật sự cho rằng tôi dễ lừa đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận