Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 232: Trò chơi kinh dị (15)
Da đầu của Tề Thư Nhã cảm thấy tê dại, nhưng giọng nói đó vẫn còn tiếp tục.
"Hình tiên sinh, tôi còn tưởng rằng anh và Tề tiểu thư là một đôi, không ngờ lại không phải." Khuyết Chu chống cằm mình, cô ngồi ở trên giường, còn Hình Vấn ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Thành thật mà nói, ở cùng một phòng với người ra vẻ đạo mạo như vậy, Khuyết Chu thật sự rất khó khống chế cảm xúc của mình, cô muốn tiến lên đánh cho anh ta một trận.
Nhưng chỉ cần nghĩ đợi lát nữa Tê Thư Nhã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, có thể nghe thấy Hình Vấn và linh hồn trong cơ thể của anh ta nói chuyện với nhau, từ đó hai người trở mặt thành thù, cô chỉ cần ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi.
Khuyết Chu cảm thấy nhịn một chút cũng không phải không được.
Hình Vấn nhìn Khuyết Chu, biết rõ người phụ nữ này rất có thể là phu nhân Hoa Hồng hoặc là nhân vật nguy hiểm hơn, nhưng giờ này phút này, anh ta vẫn không nhịn được nhìn khuôn mặt xinh đẹp tỉnh xảo cực kỳ giống như tranh sơn dầu này.
Anh ta lắc đầu: "Tôi và cô ấy chỉ quen biết nhau, ba cô ấy nhờ tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi cũng không còn cách nào khác, trong lòng tôi chỉ coi cô ấy như là em gái mà thôi."
Hạt vừng nhỏ: "Cô ấy chỉ là em gái của tôi! Đây là câu cửa miệng của mấy thằng đểu cáng hay nói còn gì?!"
Khuyết Chu a một tiếng, vén mái tóc dài xõa tung ra sau đầu xương quai xanh tỉnh xảo như phát sáng trong ánh đèn mờ ảo.
"A Vấn!" Giọng nói có chút tức giận của Tố Tố xuất hiện, lúc này Hình Vấn mới hoàn hồn.
Hai gò má anh ta nóng lên, vừa rồi anh ta nhìn Khuyết Chu đến thất thần.
Sao ban ngày anh ta không thấy cô đẹp như vậy chứ? Giọng điệu của Tố Tố mang theo vẻ ghen tuông không dễ phát hiện: "A Vấn, giữ tỉnh táo, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể biết rõ thân phận thật sự của cô hầu gái tên Chu này, nếu trên người cô ta có kỹ năng mị hoặc gì đó, vậy thì khó giải quyết rồi."
Hình Vấn lấy lại tinh thần, thở dài nói: "Thật không giấu diếm gì cô, tôi không muốn quan tâm đến Tê Thư Nhã nữa, nhưng cô cũng nhìn ra, tính tình cô ấy có chút không tốt.
"Ừm... tùy hứng lại có chút đáng yêu." Khuyết Chu nghiêm túc đánh giá.
So với tên cặn bã trước mắt này, loại người ngoài dựa vào đàn ông ra thì không còn nghĩ ra được cách khác để giải quyết vấn đề 'cô vợ nhở như Tề Thư Nhã kia vẫn thuận mắt hơn nhiều.
Hơn nữa Tề Thư Nhã sẽ ngay lập tức không còn làm 'cô vợ nhở nữa.
Hình Vấn cười nhạo một tiếng: "Chu tiểu thư thật đúng là lương thiện, nếu cô ấy đáng yêu bằng một nửa như Chu tiểu thư thì tốt rồi."
"Qe." Hạt vừng nhỏ thật sự không nhịn được mở miệng nói: "Còn tưởng rằng người đàn ông này và linh hồn trong thân thể kia bàn được kế hoạch gì hay lắm, bàn nửa ngày cũng chỉ nói mấy câu buồn nôn như vậy! Mẹ nó, ai cho anh ta tự tin như vậy!"
Hình Vấn mặc áo sơ mi màu đen, vóc dáng cường tráng, mặc dù để tóc húi cua nhưng vẫn rất đẹp trai, lúc xuất hiện rất dễ dàng làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn.
Nhưng mà, ở trong mắt Khuyết Chu, anh ta ít nhiều đều có chút ghê tởm.
Nhất là vừa rồi sau khi nói ra câu nói kia, còn có vẻ rất tự tin như vậy.
Lòng bàn tay của cô lại bắt đầu ngứa ngáy.
Khuyết Chu che miệng, che đi sát khí trong mắt: "Hình tiên sinh nói đùa rồi, hôm nay tôi có thể phá lệ cho anh, nhưng anh vẫn nên nhanh chóng trở về đi thì hơn, tuy rằng bây giờ phu nhân vẫn đang bị thương cần phải tĩnh dưỡng, nhưng tất cả mọi căn phòng trong căn nhà này đều nằm trong tay phu nhân, nếu để phu nhân phát hiện được anh dám lên lầu hai, còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, còn làm trái quy tắc trò chơi, tôi cũng sẽ bị phạt." Cô cau mày, vẻ mặt lo lắng, có lẽ do ánh đèn có chút tối nên Hình Vấn cảm thấy trong lúc này, ánh mắt của cô hầu gái tên Chu này nhìn cực kỳ sâu thẳm.
Giống như... mang theo ham muốn chiếm hữu.
Nhưng mà cũng chỉ có thế mà thôi, vốn anh ta còn tưởng rằng cô là một nhân vật lợi hại lắm, nói đi cũng phải nói lại, ở trong một căn nhà không thể thoát ra bên ngoài, xung quanh lại không có người khác phái, chẳng lẽ khi thấy anh ta như vậy, cô không thấy không động tâm sao được?
Anh ta giả vờ hiểu lòng người, gật đầu nói: "Cảm ơn đêm nay Chu tiểu thư nguyện ý nghe tôi càu nhàu, nếu có thể, sau này tôi lại đến tìm cô được không?"
Bên ngoài Khuyết Chu nói 'được”, nhưng trong lòng lại nói 'anh có thể nào cút đi nhanh một chút hay không?”
"Hạt vừng nhỏ, cuộc đối thoại vừa rồi giữa chúng ta, Tề Thư Nhã có nghe thấy không?”
"Nghe thấy rồi! Cam đoan nghe được cực kỳ rõ ràng!"
Giờ phút này, Tê Thư Nhã đang lăn qua lộn lại trên giường, cô ta không biết những thứ mà mình vừa nghe được là ảo giác, là phu nhân Hoa Hồng cố ý châm ngòi ly gián cô ta và Hình Vấn, hay là nó chân thật tồn tại.
Bỗng nhiên, cô ta nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Tề Thư Nhã xuống giường, ghé vào khe hở bên cửa nhìn ra ngoài.
Phát hiện một người vừa vặn đi vào trong phòng của mình.
Mà đôi giày người nọ mang trên chân, cũng chính giày là Hình Vấn.
Hô hấp của Tề Thư Nhã như ngừng lại, sau đó cơn tức giận xong lên não bộ, cô ta không ngừng nói bản thân phải bình tĩnh, dù gì lúc chiều đứng trong sân, Hình Vấn vẫn luôn đối xử với cô ta rất tốt, thậm chí lúc gặp nguy hiểm, anh ta cũng luôn bảo vệ cô ta ở sau lưng.
Vốn Tê Thư Nhã cũng không kháng cự Hình Vấn như vậy, nhất là sau khi phát hiện Cố Viễn Thư là một người không phải như trong tưởng tượng của cô ta. Nhưng mà, bây giờ cô ta như lọt vào trong sương mù, cả đêm đều không ngủ được, cứ suy nghĩ chuyện này là thật hay giả.
Sáng ngày thứ tư...
Tề Thư Nhã vừa đến phòng khách chuẩn bị ăn cơm thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Hình Vấn.
"Tố Tố, tối nay tôi có phải đi tìm cô hầu gái tên Chu không?"
"Nhìn xem hôm nay cô hầu gái tên Chu đó có xuất hiện hay không, nếu như không xuất hiện, vậy buổi tối anh mượn cơ hội đến hỏi thăm người ta để đến đó, sau đó nhìn xem thái độ của cô ta như thế nào."
Tề Thư Nhã đứng yên tại chỗ.
Rõ ràng Hình Vấn ngồi ở trên bàn ăn không nói một lời, vậy âm thanh kia là từ đâu tới?
Âm thanh đó lại xuất hiện một lần nữa: "Nhã Nhã đến rồi, anh dỗ dành cô ấy chút đi, thật ra tính cách của cô ấy còn chút trẻ con, chúng ta nên giúp đỡ cô ấy nhiều hơn."
"Nếu cô ta hiểu chuyện bằng một nửa Tố Tố thì tôi cũng không đến mức phiền phức như vậy, nếu không cần thân thể của cô ta... Thôi quên đi, tôi cũng hay dỗ dành cô ta nhiều lần rồi, giờ thêm một lần nữa cũng không sao."
Tề Thư Nhã còn đang ở trong trạng thái mơ màng, sau đó Hình Vấn đã đứng lên, trực tiếp đi về phía của cô ta.
Cô ta lùi lại hai bước theo bản năng, nhìn thấy trong ánh mắt của Hình Vấn lóe lên vẻ không kiên nhẫn.
Những lời đó là sự thật!
Trong nháy mắt đó, Tê Thư Nhã xác định những lời mình nghe được là thật!
Có lẽ đó là tiếng lòng của Hình Vấn, cô ta cũng trùng sinh sống lại nên hình như có thể nghe thấy hoạt động tâm lý của người khác, nên cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Thậm chí Tề Thư Nhã bắt đầu tự hỏi, vừa rồi rốt cuộc anh ta đang nói chuyện với ai ở trong lòng của mình? Và những gì anh ta đã nói với cô hầu gái tên Chu đêm qua có phải là thật không?
"Nhã Nhã, em đang nghĩ gì vậy?"
Người phụ nữ khi cảm thấy mình bị tổn thương, theo bản năng sẽ trở nên tỉnh táo hơn.
Tề Thư Nhã vẫn cười dịu dàng với anh ta: 'Không có gì, mà hôm qua lúc em chuẩn bị đi ngủ, hình như đã nghe thấy tiếng chân của người nào đó đi lên lầu. A Vấn, anh có nghe thấy không?"
Hình Vấn này là người gặp chuyện nguy cấp không sợ hãi, nhất là hai năm gần đây, dường như anh ta thoáng cái đã trở nên rất lợi hại.
Nhưng Tề Thư Nhã biết, thật ra Hình Vấn vẫn không biết cách che giấu cảm xúc của mình lắm.
Lúc cô ta thấy được sự chột dạ trong ánh mắt của Hình Vấn thì anh ta mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Nụ cười trên khóe miệng cô ta càng ngày càng sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận