Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 146: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (12)
Khuyết Chu nghiêng người về phía trước, sát ý của thiếu niên rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, vừa rồi có lẽ là mơ thấy chuyện gì đó không tốt.
Thấy rõ người trước mắt là ai, trong mắt anh có chút hoảng hốt và kinh ngạc.
Anh muốn thân thể dựa về phía sau, tránh tiếp xúc thân thể với Khuyết Chu.
Nhưng thời gian đã không còn kịp, chờ anh hoàn toàn kịp phản ứng, hai tay Khuyết Chu đã chống ở hai bên người anh.
Tay của Khuyết Chu không chống lên thành cửa tủ như lúc trước, bây giờ khoảng cách giữa bọn họ càng gần hơn.
Hai hơi thở cực kỳ gần gũi, chỉ cách nhau một khoảng cách rất gần.
Con mắt của thiếu niên trừng lớn, đôi mắt hoa đào nhiễm đầy sự kinh ngạc, ánh mắt vẫn còn mơ màng khi vừa mới tỉnh ngủ.
"Đạo gia, ở nơi như vậy mà anh cũng có thể ngủ, thật không biết nên nói gan của anh lớn hay là gì nữa." Khuyết Chu cười khẽ.
Khi cô nói, hơi thở của cô đã phun lên trên mặt của anh.
Lần này, mùi thơm trên người cô càng nồng đậm hơn so với vừa rồi.
Giống như ngay cả yêu khí cũng bị đuổi đi không còn một mảnh, chóp mũi chỉ có thể ngửi thấy mùi trên người cô.
Hai tay Khuyết Chu hơi dùng sức, thân thể đứng thẳng lên một lần nữa.
Cô hơi nghiêng người: "Lát nữa tôi phải đi ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong tôi phải đi rồi. Lúc ăn cơm, người ở nơi này chắc ít hơn bình thường, đạo gia làm việc cần phải cẩn thận một chút. Nhưng nếu bây giờ anh muốn giết Đỗ Phong, tôi khuyên anh tốt nhất không nên làm như vậy."
Nhan Trạch khẽ nhíu mày, anh ngồi xếp bằng trong ngăn tủ, ngẩng đầu nhìn Khuyết Chu. Chỉ một giây anh ngồi như vậy, Khuyết Chu cảm thấy anh rất giống một con rối SD cực kỳ tinh xảo bị phong ấn trong ngăn tủ chờ người đến giải.
Khuyết Chu cười khẽ: "Nghe chị đây khuyên một câu, vì bây giờ anh đánh không lại hắn, huống chi Đỗ Phong ngoại trừ là một đại yêu ngàn năm ra, còn là ông chủ xí nghiệp rất nổi danh, nếu anh giết hắn, sẽ khiến cho xã hội chú ý, anh cũng sẽ bị bắt."
"Tôi không sợ bị bắt, nếu đã muốn báo thù, tôi chưa bao giờ sợ hãi chuyện gì."
"Ngoan, chờ chuyện này kết thúc, anh hãy đến tìm tôi." Khuyết Chu lại xoay người, cầm một cây bút trên bàn lên.
Sau đó nắm lấy tay Nhan Trạch, ngòi bút lưu lại cảm giác tê dại trong lòng bàn tay anh.
Một chuỗi số bị Khuyết Chu viết vào lòng bàn tay: "Đến lúc đó gọi vào số điện thoại này, tôi sẽ đón anh.”
Thiếu niên sững sờ, cho đến khi cô gái rời khỏi căn phòng này, trong căn phòng cũng chỉ có một mình anh.
Anh còn ngây người nhìn chằm chằm vào dãy số trong tay mình.
Mấu chốt là...
Anh không có điện thoại di động...
Nhan Trạch không biết xấu hổ mà nói mình không có điện thoại di động được. Trước khi xuống núi, anh còn không biết điện thoại di động là gì, anh và sư phụ trao đổi với nhau đều dùng giấy phù chứ không dùng điện thoại.
Xuống núi mới biết được, hóa ra điện thoại di động của con người còn dùng tốt hơn nhiều so với giấy phù.
Nhưng mà... Nhưng mà... Nhưng anh không có tiền mua.
Nhan Trạch rơi vào một loạt rối rắm, hắn vốn là muốn tới đây giết Đỗ Phong. Cái chết của sư phụ anh, Đỗ Phong không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
Nhưng tới ngọn núi này mới biết được, thực lực của Đỗ Phong đã vượt qua tưởng tượng của anh, giống như cô gái vừa rồi đã nói. Nếu anh muốn giết Đỗ Phong ngay bây giờ, chính mình thắng được hay không thì không nói, nói không chừng những người phàm đến đây hôm nay đều phải chết.
Sư phụ nói, làm việc không thể quá mức tùy tiện.
Mặc dù cô gái này có lai lịch không rõ, nhưng anh lại không cảm giác được bất cứ địch ý nào trên người cô.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô lúc vừa rồi, anh lại sinh ra một loại cảm giác an toàn kỳ quái.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn dãy số trong lòng bàn tay mình.
Đằng sau những con số còn có hai chữ.
"Khuyết Chu...' Nhan Trạch lẩm bẩm đọc ra hai chữ này.
Hơi thở mát lạnh của cô gái kia lại bắt đầu quanh quẩn nơi chóp mũi của anh.
Từ lúc anh xuống núi cho tới giờ, người mà anh gặp chỉ có một mình cô gái tự xưng mình là yêu sư bắt yêu này.
Quên đi, vậy thì nghe lời cô là được rồi!
x**%
"Tiểu thư Khuyết Chu, tôi vừa mới bắt chuyện với thây hướng dẫn của cô một hồi, ông ấy nói bây giờ cô đang học nghiên cứu sinh phải không? Quả thật là rất lợi hại nha." Đỗ Phong ngồi ở trên bàn cơm, ánh đèn trên đỉnh đầu làm mặt mày ông ta trong dịu đi không ít.
Quần áo được cắt may khéo léo khiến khí chất ôn hòa của ông ta càng thêm dịu dàng.
Cả người đều tản ra một cỗ khí chất nhàn nhạt, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.
Hạt vừng nhỏ dùng cái đuôi vuốt ve cái cằm không tồn tại của mình: "Xì... Tỷ tỷ, theo lý mà nói, nếu những yêu tinh này giết người, không phải trên người sẽ nhiễm mùi máu tanh sao? Tại sao trên người Đỗ Phong không nhiễm mùi máu tanh nhưng trên người bác sĩ kia lại có?!" Không chỉ không có mùi máu tanh, nếu không phải đại lão nói Đỗ Phong này chỉ ăn đôi mắt của họa sĩ, nó thậm chí cảm thấy Đỗ Phong này rất thân thiết, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lại gần.
Rất hiển nhiên, trước khi chưa nói chuyện với Đỗ Phong, thầy hướng dẫn của Khuyết Chu còn phê bình kín đáo về Đỗ Phong, còn bây giờ đã nhếch miệng cười hi ha cực kỳ vui vẻ.
Khuyết Chu gật đầu: "Vâng, tôi đang học nghiên cứu sinh năm hai, còn một năm nữa là tốt nghiệp."
"Có cân nhắc học tiến sĩ không?"
"A, trước mắt tôi không có ý định này."
Đỗ Phong hơi dựa về phía sau một chút, cái bàn rất lớn, ông ta ngồi ở vị trí chính giữa, còn Khuyết Chu và thầy hướng dẫn ngồi bên trái và bên phải của ông ta.
Bác sĩ thì ngồi ở bên tay phải Khuyết Chu, mùi máu tanh trên người ông ta thật sự là có chút nồng đậm, hun đến Khuyết Chu nhịn không được nhíu mày.
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt này của Khuyết Chu, Đỗ Phong ân cần hỏi: "Tiểu thư Khuyết Chu, lại có nơi nào không thoải mái sao?"
Khuyết Chu lắc đầu.
"Chuyện là..."
Cô hơi quay đầu nhìn bác sĩ kia, có chút ngượng ngùng nói: "Có thể có chút mạo phạm, nhưng tôi luôn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người bác sĩ, điều này khiến tôi có chút không thoải mái."
Trong nháy mắt đó, bác sĩ kia ngẩn người, sau đó đáy mắt trào ra vui sướng điên cuồng, ông ta trao đổi ánh mắt với Đỗ Phong, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi: "Tối hôm qua tôi làm một ca phẫu thuật lớn, không nghĩ tới mũi của tiểu thư Khuyết Chu lại nhạy như vậy, vậy tôi sẽ ngồi xa ra một chút."
"Tỷ tỷ, vì sao vừa rồi hai người này lại hưng phấn như vậy? Đồ yêu biến thái!" Hạt vừng nhỏ lạnh cả người, nhất là bác sĩ kia, luôn cho nó một cảm giác hóa hình không thành công, mặt mũi nhìn rất giả, giống như đang mang một bộ mặt nạ da người.
Khuyết Chu cười: "Có thể là hai người kia cho rằng tôi là họa sĩ có năng lực 'Thông cảm*"
(*) Thông cảm ở đây có nghĩa là 'Di chuyển, là để giao tiếp cảm giác của các giác quan khác nhau, mượn lenovo gây ra sự thay đổi cảm giác. Đề cập đến thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác và các loại cơ quan trên cơ thể khác có thể giao tiếp, không phân biệt giới hạn, nó là một hiện tượng sinh lý và tâm lý phổ biến của người dân.
Đối với bọn họ mà nói, họa sĩ có một đôi mắt này là cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng nếu họa sĩ này còn có năng lực 'Thông cảm, đó chính là vạn dặm mới chọn được một.
"Năng lực 'Thông cảm?" Hạt vừng nhỏ có chút không rõ.
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Nói đơn giản, chính là người bình thường có tư cách tu hành và có tuệ căn."
Ăn những họa sĩ có đôi mắt này, có thể càng tăng nhiều tu vi hơn đối với yêu tinh.
Bây giờ cô có chút nghi ngờ, trên người nguyên chủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ không chỉ có Diêu Hòa Khôn kia làm.
Có lẽ thật lâu trước đây, nguyên chủ cũng đã bị những yêu tỉnh này theo dõi.
Đỗ Phong giơ ly rượu trong tay mình lên, đưa tới trước mắt Khuyết Chu.
"Tiểu thư Khuyết Chu, tôi rất thưởng thức bức tranh của cô, đã rất lâu tôi không nhìn thấy họa sĩ nào vẽ tranh mà có linh khí như cô. Sau này cô có thể mỗi tháng vẽ cho tôi một bức tranh được không? Giá cả tùy cô định đoạt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận