Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 165: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (31)

Chương 165: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (31)Chương 165: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (31)
Vừa vào phòng, Nhan Trạch đã ngửi thấy một mùi khó nói, giống như là thi thể mục nát được cất giữ rất lâu trong căn phòng này.
Nhưng ngoại trừ mùi thối rữa này ra, Nhan Trạch có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, dường như nó muốn cố gắng tinh lọc mùi khó ngửi này.
Trên giường có tiếng hít thở nhè nhẹ, Nhan Trạch đi đến đó đã thấy lão gia tử khô héo đang nằm trên giường, nếu chậm thêm một ngày nữa, chắc ông ấy phải chết ở trên chiếc giường này.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, lão gia tử hơi mở mắt ra nhìn.
Khi nhìn thấy người đứng bên giường bệnh, ông ấy há miệng muốn nói gì đó, nhưng nói không nên lời.
"Tiểu Nhan Trạch, tốc chiến tốc thắng, đừng lãng phí thời gian, tranh của tôi có thể bảo vệ lão gia tử nên anh không cần lo lắng cho sự nguy hiểm của ông ấy đâu."
Đột nhiên giọng nói của Khuyết Chu vang lên bên tai Nhan Trạch. Anh lập tức nhận được mệnh lệnh, ánh mắt trở nên tàn nhẫn hơn trong nháy mắt.
Khuyết Chu và quản gia đứng ngoài cửa cũng nghe được âm thanh truyền ra từ trong căn phòng.
Âm thanh kia còn quỷ dị hơn so với âm thanh mà ông ta nghe được ở ngoài cầu thang, hơn nữa hình như không chỉ có một con quỷ.
Bình thường mà nghe thấy âm thanh này chắc chắn không ta sẽ chịu không nổi, Khuyết Chu vội vàng nhét cho quản gia một lá bùa: "Quản gia, lá bùa này là em trai của tôi cho tôi. Ông cầm đi, nếu không lát nữa chúng ta sẽ bị tiếng kêu của quỷ này làm ảnh hưởng."
Quản gia gắt gao nắm chặt lá bùa trong tay.
Trước kia nếu có người nói với ông ta trên thế giới này có quỷ, chắc chắn ông ta cảm thấy ở niên đại này rồi mà vẫn còn người mê tín như vậy. Cho dù là ngày hôm qua, ông ta cũng nghi ngờ về sự tồn tại của ma quỷ trên thế giới này, dù gì trước đó ông ta tìm nhiều đại sư đến đây nhưng không ai bắt được quỷ. Nhưng hôm nay ông ta thật sự tin trên thế giới này có ma quỷ.
Bởi vì bây giờ ông ta nhìn thấy có một đám sương đen trong phòng của lão gia tử, sau đó hai con quỷ hiện lên trong nháy mắt, thậm chí ông ta còn bốn mắt nhìn nhau với những con quỷ đó.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau, quản gia tưởng như mình đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, xung quanh đều âm u lạnh lão.
Ông ta ngước mắt nhìn lên đã đối diện với một đôi mắt chỉ có con ngươi màu đen.
"A aa a all!" Tiếng thét chói tai của quản gia truyên đến.
Khuyết Chu che mắt của quản gia lại: "Quản gia, ông ngồi xuống nhắm mắt lại đi, không cần suy nghĩ cũng không cần nhìn, nắm chặt lá bùa, nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ ấy, ví dụ như được tăng lương gì gì đó..."
Quản gia khóc không ra nước mắt: "Tôi... Tôi nghĩ không ra."
Khuyết Chu đỡ trán, cô gạt chân ép quản gia ngồi xuống đất: "Vậy ông đừng mở mắt ra, trước khi em trai tôi ra ngoài, ông đừng nhìn vào phòng của lão gia tử nữa."
"Được... Được..." Quản gia không còn bình tĩnh như trước, bây giờ giọng nói của ông ta đã hoàn toàn run rẩy.
Ông ta vịn tường ngồi bệt xuống sàn nhà, còn Khuyết Chu thì nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Tình huống bên trong còn phức tạp hơn so với Nhan Trạch tưởng tượng.
Tròng mắt của hạt vừng nhỏ cũng sắp hoa lên rồi: "Tỷ tỷ, sao ta cảm giác bên trong có nhiều quỷ hồn vậy?"
"Cảm giác của mi không sai, bên trong có rất nhiều quỷ hồn, còn bị nguyền rủa, cũng có thêm trận pháp hấp thu khí vận của con người, rất rất nhiều thứ khác nữa, không chỉ một người muốn hại lão gia tử và Triệu gia."
"Mẹ ơi, Triệu gia đã trêu chọc ai vậy? Sao lại hại người ta thảm như vậy chứ!" Hạt vừng nhỏ cảm thán, mớ lông dê này cũng không nên tìm duy nhất một người để nhổ chứ?!
Hơn nữa nhìn khuôn mặt của quản gia và thiếu gia bị nhiễm lệ khí trong người, người nào của Triệu gia cũng không tệ lắm.
Coi như là sau này Trân Mỹ Hân mới gả vào cái nhà này, khuôn mặt cũng coi như tạm ổn, không phải là cái loại vừa nhìn đã thấy tội ác tày trời.
Khuyết Chu hít sâu một hơi, trong mùi khó ngửi này, cô ngửi được một mùi cực kỳ tương tự với mùi trên người của Đỗ Phong.
Cô giơ tay lên bắt lấy một nắm tơ đen, nó nhúc nha nhúc nhích như con sâu màu đen, nhìn vô cùng ghê tởm.
Mà Khuyết Chu lại há miệng nuốt tơ đen đó vào bụng.
Quả nhiên là Đỗ Phong!
Đôi mắt cô sáng lên, sau đó lại biến thành tàn nhẫn, Khuyết Chu cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân vì sao Đỗ Phong có thể dùng mấy chục năm ngắn ngủi đã đưa một tập đoàn Đan Phong lớn mạnh như vậy.
Theo lý mà nói, nếu là một người tu hành có thiên phú tốt, vậy người đó sẽ rất ngu dốt về những chuyện của giới phàm tục, ví dụ như Nhan Trạch chính là một ví dụ sống.
Thiên phú tu hành của anh thật tốt, nhưng năng lực ở chung với người khác gần như bằng không. Có được sẽ có mất, thiên đạo sẽ không để cho một người chiếm lấy tất cả thứ tốt, cho dù là khí vận cũng không được.
Nhưng mà thiên phú tu hành của Đỗ Phong cũng rất tốt, ở nhân gian lại có một công ty lớn như vậy, vốn Khuyết Chu đã cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu ông ta lấy khí vận của nhà người khác, vậy thì không có gì kỳ quái nữa.
Lòng bàn tay của nàng ngưng tụ ra sợi tơ đen giống như cái vừa rồi mà cô đã nuốt vào bụng, những sợi tơ đen kia lại tiến vào trong căn phòng một lần nữa.
Sau đó, tiếng đánh nhau kịch liệt trong phòng bỗng nhiên im bặt. Màu đen trong căn phòng dần dần tan đi, đạo bào của tiểu đạo sĩ dần dần lộ ra cùng với vết máu trên má.
Trong tay anh cầm một thứ, đó là một cái gương bát quái.
Nhưng nhìn kỹ, tất cả mọi thứ trên gương bát quái, đều trái ngược với gương bát quái thật.
Nhan Trạch cất gương bát quái vào trong túi, cánh tay được Khuyết Chu vững vàng đỡ lấy: "Thế nào?"
"Để chạy mất hai quỷ hồn, mấy quỷ hồn đó hình như không muốn lấy mạng lão gia tử, chỉ hấp thu tỉnh khí, may mà bức tranh của cô đã bảo vệ được lão gia tử, hơn nữa ông ấy có khí vận tốt nên mới bảo vệ được mạng sống. Tôi cảm thấy nơi này không chỉ có một cổ thế lực tôn tại. Khuyết Chu, tôi cảm thấy chuyện lần này có chút khó giải quyết."
"Sao lại gọi tên của tôi rồi?" Khuyết Chu thở dài một hơi.
Nhan Trạch rũ mắt nhìn cô: "Vậy gọi là... ?"
Lời còn chưa dứt, chính anh không kịp phản ứng đã nhỏ giọng nói: "Tỷ... Tỷ tỷ."
"Ừ, vừa rồi tôi cũng nhận ra, người hấp thụ khí vận hẳn là Đỗ Phong, bên trong còn có một cỗ thế lực khác là oán khí, nhưng oán khí này không phải nhằm vào lão gia tử nhưng cố ý thương tổn lão gia tử, vậy hẳn có quan hệ với người bên cạnh lão gia tử, còn có một cỗ oán khí là mấy người bị hại chết ở Triệu gia. Chuyện này thì đơn giản tôi, đưa mấy người đó xuống Địa Phủ là tốt rồi."
Nhan Trạch hít sâu một hơi: "Tỷ tỷ, cô có biết mình đang nói gì không?”
"Hả? Nói cái gì?"
"Cô nói muốn đưa người vào trong Địa Phủ, nhưng không ai biết cửa Địa Phủ mở như thế nào cả?!"
Nói xong, Nhan Trạch đã thấy khóe miệng Khuyết Chu hơi nhếch lên.
Trong lòng anh kinh hãi: "Tỷ tỷ, không phải... Ngay cả cửa Địa Phủ mở thế nào chị cũng biết sao?"
Khuyết Chu mỉm cười: "Quả thật sư phụ của tôi có chút bản lĩnh, đã dạy tôi một chiêu, ừm... Lát nữa tôi sẽ chỉ cho anh để anh tới mở."
"Hả? Tôi không được, tôi...
"Đàn ông..." Khuyết Chu tới gần Nhan Trạch một chút, ghé vào tai anh khẽ nói: "Đàn ông sao lại có thể nói mình không được chứ?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận