Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 86: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (2)

Chương 86: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (2)Chương 86: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (2)
"Ừm, đúng vậy, nhanh như vậy mà các người đã biết?" Khuyết Chu tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng biểu cảm lại không hề có chút kinh ngạc nào.
Tưởng Hàm đứng lên ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nghiêng người thăm dò: "Cậu không thích Thương Hạo sao?"
"Tôi nhất định phải thích sao?"
"Ý tôi không phải như vậy! Chỉ là mọi người đều biết trong nhà Thương Hạo rất có tiền, có tiền có thế, bộ dạng cũng đẹp trai, vì sao cậu lại từ chối anh ta?"
Hạt vừng nhỏ: "Mùi giấm trong lời nói này ta cũng có thể ngửi thấy trong không gian."
Khuyết Chu mỉm cười: "Các người cảm thấy anh ta đẹp trai sao? Tôi không thích là không thích, gia đình anh ta có quyền có thế thì liên quan gì đến tôi, chúng tôi là học sinh, học tập chăm chỉ là quan trọng nhất."
Nói xong câu đó, Khuyết Chu dường như nhìn thấy Lý Tuệ Quân không ngẩng đầu đang đọc sách trong góc cũng yên lặng gật đầu.
Đàm Nhĩ Thư a một tiếng: "Nhưng chúng tôi nghe được lúc đó cậu nói ra lời rất quá đáng."
Hạt vừng nhỏ: "Tỷ tỷ, ta vừa liếc mắt thôi đã thấy cô gái tên Nhĩ Thư này là một bạch liên hoal"
Khuyết Chu nhìn thoáng qua.
Cô gái mặc váy ngủ với những con mèo con đáng yêu trên váy ngủ.
Cô ta cũng đeo một cái kẹp tóc đáng yêu trên đầu một đôi mắt to thực sự rất tỉnh khiết.
Tuy rằng Khuyết Chu cảm thấy dùng ngoại hình đánh giá con người là không tốt, nhưng biểu cảm và giọng điệu vô tội của cô ta, còn có ý mơ hồ nói thay Thương Hạo, sao lại làm cho lòng người ta không thoải mái như vậy. Khuyết Chu a một tiếng: "Không biết các người có ở đó không? Cơ bản Thương Hạo không phải đang tỏ tình với tôi mà giống như ra mệnh lệnh cho tôi hơn, ra lệnh tôi làm bạn gái của anh ta."
"Nhưng trong nhà Thương Hạo rất có tiền nha, giọng điệu của anh ta không tốt cũng rất bình thường
"Cho nên các người đến Nhất Trung học, chính là vì tìm người có tiền làm bạn trai sao?" Khuyết Chu đột nhiên hỏi.
Khiến cho Đàm Nhĩ Thư hơi mơ màng.
Cô ta chớp chớp mắt, dường như vẫn chưa hiểu rõ Khuyết Chu đang nói gì: "Sao cậu lại nói như vậy..."
"Khuyết Chu, cậu đừng quá đáng, tôi và Tiểu Thư cũng chỉ hỏi cậu một chút, dù sao điều kiện trong nhà cậu bình thường, Thương Hạo thích cậu, còn tỏ tình với cậu, cậu cũng không muốn ôm chặt đùi của anh ta. Đêm nay cậu đã đắc tội với anh ta, về sau chắc chắn anh ta sẽ nhằm vào cậu, chúng tôi chỉ đang quan tâm đến cậu thôi mà."
"Quan tâm?" Khuyết Chu cảm thấy bên trong đầu nhỏ của hai người này nhất định là chứa shit.
Cô hơi nghiêng người tựa vào khung cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười, khí chất vốn có chút xa cách bỗng nhiên trở nên cực kỳ áp bức.
Giống như người đứng trước mặt không phải là bạn cùng phòng cùng tuổi, mà là một trưởng bối đã trải qua rất nhiều chuyện.
Ánh mắt sắc bén đến mức khiến hai người không nói nên lời.
"Có phải sự quan tâm của các người quá rõ ràng rồi không? Cảm thấy Thương Hạo tốt như vậy thì đi tỏ tình với người ta đi. Nhưng mà người ta cũng không nhất định để ý đến mấy người ha. Tôi cũng không cần phải cảm thấy mình không bằng Thương Hạo, một người bình thường không có học thức không có nghề nghiệp, sắp trưởng thành còn phải làm một phế vật trong nhà, tôi nhìn còn thấy chướng mắt."
Cô nói vô cùng cuồng ngạo, xoay người cầm đồ đạc đi vào trong phòng tắm công cộng. Trong nháy mắt rời đi, Tưởng Hàm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp bức biến mất, cô ta trợn trắng mắt: "Cậu ta bị gì vậy? Còn dám nói chuyện điên cuồng như vậy! Chắc chắn Thương Hạo sẽ không bỏ qua cho cậu ta."
"Tiểu Hàm, cậu cũng đừng tức giận, Khuyết Chu đã như vậy rồi... Ai bảo cậu ta có thành tích tốt chứ?!"
"Thành tích tốt thì thế nào! Chỉ bằng khuôn mặt của cậu ta, kiếm tiền cả đời cũng không bằng một ngón tay của Thương Hạo người ta..."
"Kẽo kẹt——" Một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Khuyết Chu một lần nữa trở về phòng ngủ, âm thanh này khiến Tưởng Hàm đột nhiên dừng lại, thậm chí trái tim cũng đập mạnh hơn.
Cái loại sợ hãi quỷ dị này làm cho cô ta cảm thấy kỳ quái.
Khuyết Chu cầm sữa tắm, lúc đi tới bên cạnh Tưởng Hàm còn dừng lại một chút.
Sau đó, cô mở miệng trào phúng: "Xem ra bạn học Tưởng Hàm rất thích làm người hầu cho Thương Hạo, tuy rằng Thương Hạo có thể chướng mắt cậu, nhưng cậu cũng có thể đến nhà người ta làm người giúp việc nha!"
Ánh mắt của cô cũng khinh miệt không kém.
Giọng điệu nhẹ nhàng, hạt vừng nhỏ cảm thấy kỹ năng trào phúng của đại lão đã lên một level khác rồi.
Nếu như là ký chủ khác, bây giờ hạt vừng nhỏ hẳn đã sợ hãi nhắc nhở không nên phá vỡ thiết lập của nhân vật rồi.
Nhưng làm ơn.
Đây là một đại lão đó!
Mặc kệ thiết lập của nhân vật là gì, dù sao ký chủ cũng đã nói mình không sợ thiên đạo.
He he he, sảng khoái là được.
Dù sao bây giờ nó đang rất sảng khoái! "He he, tỷ tỷ, nếu hai người này nói xấu sau lưng tỷ thì phải làm thế nào?" Hạt vừng nhỏ hỏi.
Khuyết Chu: "Mi có thấy ta để tâm đến không?"
Cô không thèm để ý.
Nguyên chủ hy vọng có thể thi đậu đại học, hy vọng mình không phụ kỳ vọng của ba mẹ, hy vọng Thương Hạo không nên quá kiêu ngạo, có thể trả giá cho tội lỗi của mình.
Toàn bộ quá trình không hề đề cập đến Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư.
Cô quản hai người này làm gì!
Sau khi rửa mặt xong, Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư đã nằm trên giường, hai người thường xuyên ngủ trên một chiếc giường, quan hệ tốt đến không chịu được.
Cả hai đều thích chen chúc trên một chiếc giường để nói chuyện.
Đèn tắt đúng 11 giờ.
Khuyết Chu cũng đúng giờ buông sách trong tay mình xuống, sau đó đi ngủ.
Nhưng âm thanh nói chuyện của Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư cứ như tiếng muỗi kêu ong ong không ngừng vang lên bên tai.
Kèm theo đó là tiếng cười.
Trước kia nguyên chủ nghĩ có thể nhịn liền nhịn.
Lúc về nhà đã mua một cái tai nghe.
Một người bạn cùng phòng khác là Lý Tuệ Quân quanh năm đeo tai nghe nghe nhạc, cũng nhắc nhở hai người vài lần về chuyện này, nhưng
Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm cơ bản không hề nghe lọt tai.
Còn Khuyết Chu chắc chắn sẽ không quen được với chuyện này.
Cô vén rèm vải của mình và đi xuống giường.
Lại trèo lên giường Tưởng Hàm. Lúc hai người đang tận hứng nói, Khuyết Chu mở miệng: "Hai người các người nói xong chưa?”
"Ahll ——”
Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư đồng thời phát ra tiếng thét chói tai, khiến Lý Tuệ Quân cũng bị dọa không nhẹ.
Tưởng Hàm mắng một câu tục tĩu: " "Khuyết Chu, cậu có bệnh à! Sao lại phát bệnh thần kinh vào ban đêm như vậy chứ?!"
"Tôi muốn hỏi hai người các cậu có phát bệnh thần kinh không thì có, thích nói chuyện thì đi ra ngoài mà nói, đừng nói chuyện ở trong ký túc xá làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi."
"Nhưng trước kia cậu chưa từng đề cập đến chuyện này nha." Đàm Nhĩ Thư làu bàu mở miệng, lại nói: "Xin lỗi, vậy chúng tôi không nói nữa."
Tưởng Hàm lập tức nổi giận: "Tiểu Thư, cậu xin lỗi làm gì? Là Khuyết Chu cố ý, đêm nay lại phát bệnh thần kinh. Từ lúc cậu giảm cân thành công, cái danh hoa khôi cũng được đổi lại cho cậu, bởi vậy Khuyết Chu mới nhắm vào cậu khắp nơi."
Khuyết Chu: "... ?" Có chuyện này không?
"Ha ha, Khuyết Chu, cậu không cần phải ra vẻ thanh cao, cậu đừng tưởng rằng tôi sợ cậu!"
Khuyết Chu gật đầu: "Vậy được thôi."
Cô vươn tay túm lấy cổ áo Tưởng Hàm, dùng sức trực tiếp kéo Tưởng Hàm xuống giường!
Suýt nữa khiến mặt cô ta yêu thương với mặt đất.
Tưởng Hàm sợ tới mức lại hét thêm một tiếng chói tai.
"Nếu cậu đã nói là tôi phát bệnh thần kinh, vậy tôi để cho cậu cảm nhận một chút cái gì gọi là chân chính phát bệnh thần kinh."
Tưởng Hàm bị túm cổ áo mới phát hiện mình căn bản không có sức lực đánh trả. Ngày thường nhìn Khuyết Chu yếu đuối nhưng sao sức lực lại lớn như vậy.
Đàm Nhĩ Thư sợ tới mức mặt trắng bệch.
Tiếng hét chói tai của Tưởng Hàm rốt cuộc cũng kinh động đến dì quản lý.
"Các người đang làm gì vậy!" Dì quản lý đẩy cửa ra, gầm gừ hỏi.
Thấy Tưởng Hàm bị Khuyết Chu túm lấy, vội vàng tiến lên tách hai người ra.
Tưởng Hàm đã bị siết chặt không thở nổi, cô ta chỉ vào Khuyết Chu, trên mặt đã sớm đầy nước mắt.
"Giết... Kẻ giết người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận