Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 156: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (22)
"Không cần anh tiêu tiền, tôi cũng đã lâu không ra ngoài giải sầu, lát nữa tôi phải đến bệnh viện một chuyến, anh đi với tôi đi, sau đó chúng ta sẽ đi chơi."
"Cô bị bệnh sao?" Nhan Trạch nhìn chằm chằm Khuyết Chu, hoàn toàn bỏ qua chuyện muốn ra ngoài chơi. Nhưng nhìn vẻ mặt hồng hào nhẫn nhụi của cô, hình như không giống bị bệnh chút nào.
Khuyết Chu gật đầu: "Ừ, tôi bị bệnh."
"Để tôi xem giúp cô."
Đối với Nhan Trạch mà nói, bây giờ Khuyết Chu chính là ân nhân cứu mạng của anh. Hơn nữa anh đang ăn nhờ ở đậu nhà cô, thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, đâu còn như trước kia nữa. Hạt vừng nhỏ còn có chút không thích ứng được với thái độ này của anh.
Cổ tay mảnh khảnh bị Nhan Trạch cầm trong lòng bàn tay, ngón trỏ đặt lên mạch đập. Mạch đập cực kỳ có lực, nào giống như đang bị bệnh đâu?!
Nhan Trạch nhíu mày: "Khuyết Chu, có phải cô nhầm rồi không? Lúc trước lúc tôi ngủ trong công viên, tôi nghe thấy mấy ông bà lão nói chẩn đoán nhầm gì đó, có phải là bác sĩ của cô đã chẩn đoán nhầm không?"
Đôi mắt Khuyết Chu đối diện với đôi mắt có chút lo lắng kia.
Cô nói: "Là tâm bệnh."
Dòng người như nước chảy, Nhan Trạch nhớ tới sư phụ của mình, cũng thường xuyên ôm ngực nói với anh: "Đồ nhi, vi sư đây là tâm bệnh."
Cả người anh giật mình sửng sốt, dường như trong lòng bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại.
"Tôi không sao, anh cũng không cần quá lo lắng cho tôi, bệnh của tôi đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi."
"Thật sao?" "Thật đấy"
Khuyết Chu cười khẽ: "Anh xem tôi như vậy có giống người bị tâm bệnh tra tấn không?”
Nhan Trạch không nói gì, chỉ nhìn cô vài lần.
Bóng hai người dán sát vào nhau, một cao một thấp, xung quanh có người không ngừng nhìn về phía này, Nhan Trạch nhìn thấy cả người không được tự nhiên, giọng nói cũng nhỏ đi: 'Không giống... Khuyết Chu, tại sao luôn có người nhìn hai chúng ta, rất không thoải mái."
"Bởi vì bọn họ cảm thấy anh rất đẹp trai."
"Khuôn mặt chỉ là một bộ da, có đẹp hay không quan trọng như vậy sao?"
"Đương nhiên là có rồi, nếu anh bắt yêu, hẳn là biết phần lớn yêu tinh đều sẽ biến mình thành một người cực kỳ xinh đẹp. Nếu yêu tinh có khuôn mặt khó coi, ai còn dám nói chuyện với yêu tinh nữa. Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, cũng không phải xem tôi như yêu tinh sao? Nếu tôi có dáng vẻ khó coi, anh sẽ cảm thấy tôi là yêu tinh sao?"
Nhan Trạch trâm mặc, bởi vì nếu không phải đêm đó đứng dưới bóng đêm, Khuyết Chu quá mức kinh diễm, anh cũng sẽ không coi cô như yêu tinh.
Bởi vì sư phụ từng nói, yêu tinh đều thích biến mình thành người có bộ dáng đẹp mắt.
Khuyết Chu cảm thấy bây giờ mình như đang giáo dục cho con cái: "Anh không cần để ý đến những ánh mắt đó, người qua đường cũng không có ác ý, nếu như tôi không quen biết anh, trên đường mà có gặp cũng sẽ liếc nhìn mấy lần. Ai bảo anh sinh ra đã có một túi da tốt như vậy làm gì, người ta liếc mắt một cái đã... không thể nào quên được."
Lông mi Nhan Trạch khẽ run. Anh cảm thấy lần đầu tiên khi nhìn thấy Khuyết Chu, không chỉ là bởi vì cô xinh đẹp mới xem cô như yêu tinh, còn có một điểm rất quan trọng, đó là lời mà cô nói cũng táo bạo như rất nhiều yêu tinh mà anh từng gặp.
Chính mình sau khi nghe lời nói của Khuyết Chu mà hô hấp khó khăn biết bao nhiêu lần. Đây chẳng lẽ là thuật pháp gì của Khuyết Chu sao?
Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định anh phải thỉnh giáo Khuyết Chu một chút.
Mua điện thoại di động, làm sim điện thoại, hai người liên đi bệnh viện.
Hạt vừng nhỏ có chút lo lắng, vốn dĩ bệnh trâm cảm của nguyên chủ là trọng tâm xảy ra những chuyện tiếp theo trong kịch bản gốc. Bây giờ chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà bệnh đã tốt lên nhiều, nhìn sao nó cũng cảm thấy có chút quỷ dị.
Nhưng sau khi Khuyết Chu viết xong tất cả báo cáo kiểm tra trầm cảm giao cho bác sĩ, lại ở trong phòng tư vấn nói chuyện với bác sĩ hơn mười phút. Chân mày bác sĩ vốn đã nhíu chặt, càng chặt hơn. Ông ấy một tay chống cằm, dùng ngón trỏ vuốt ve cái cằm nhẫn nhụi của mình, tay kia cầm báo cáo, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước của Khuyết Chu.
Sau đó, ánh mắt dừng lại trên người đang ngồi bên cạnh Khuyết Chu, Nhan Trạch ngoan ngoãn như một đứa trẻ: "Cậu nhóc, lần trước tôi thấy cô nhóc đi đến đây một mình, lần này hai người cùng tới đây, cậu là bạn trai của cô nhóc đúng không?"
"Hả... hả?" Nhan Trạch mơ hồ, bạn trai là có ý gì?
Bác sĩ thở dài: "Cậu không xứng làm bạn trai của cô nhóc, tâm lý của cô nhóc có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, lần này càng nghiêm trọng hơn so với lần trước. Khuyết Chu, cô có biết trong mắt cô có cảm xúc chán đời không?"
Khuyết Chu không lên tiếng nói chuyện.
Trong lòng nghĩ cô nghĩ, mỗi lần gặp phải người mà mình không thích, quả thật cô có chút ý nghĩ muốn hủy diệt thế giới này.
Khóe miệng cô vẫn mỉm cười như cũ, vừa lễ phép lại vừa xa cách.
Cánh tay bác sĩ đột nhiên nổi da gà, chỉ cảm thấy lần này ánh mắt của cô nhóc thay đổi hơn so với tháng trước không ít.
Một tháng này xảy ra chuyện gì, như thế nào bệnh tình của cô nhóc này lại nặng thêm như vậy. "Cậu nhóc à, cậu làm bạn trai cô ấy, cậu phải chú ý nhiều hơn đến trạng thái tâm lý của bạn gái cậu, phải thường xuyên dẫn cô ấy ra ngoài chơi thả lỏng tâm trạng. Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, đợi lát nữa tôi kê thuốc cho cậu. Cô nhóc này, cô nói xem dáng vẻ của bạn trai mình đẹp như vậy, cô cũng rất xinh đẹp, lúc trước tôi và cô nói chuyện phiếm, cô còn nói cô đang học nghiên cứu sinh, bằng cấp lại cao, cô đã lợi hại hơn rất nhiều rất nhiều người rồi!" Bác sĩ kia há mồm nói lia lịa.
Sợ Khuyết Chu có chuyện gì không hay xảy ra, tiền kê đơn đều giảm đi một nửa.
Khuyết Chu nhàn nhạt nói tiếng cảm ơn rồi cùng Nhan Trạch rời đi. Nhìn hai người dần dần đi xa, bác sĩ mới lau mồ hôi, ngồi trên ghế mà trong lòng còn sợ hãi.
Đồng nghiệp đi vào, rót cho ông ấy một ly nước: "Sao vậy? Sao sắc mặt lại trắng bệch thế? Thân thể không thoải mái à?"
"Không phải, bà xem bảng báo cáo này đi." Bác sĩ đưa bảng báo cáo cho đồng nghiệp.
Đề mục và câu trả lời trên báo cáo kia làm cho đồng nghiệp hoảng sợ: "Khá lắm! Bệnh nhân của ông sao lại có cảm xúc chán đời trầm trọng đến vậy? Có phải là cố ý không?”
Hai tay của bác sĩ ôm lấy đầu mình: "Nếu cố ý thì tốt rồi, tiềm thức trong lòng của bệnh nhân kia rất rõ ràng nghĩ như vậy, nhưng lúc cô ấy nói chuyện lại rất bình thường, tháng trước cô ấy không phải như vậy, thật sự quá dọa người rồi!"
"Ông mau liên lạc với cục công an đi, cảm xúc chán đời của người này cao như vậy, không chừng là nhân cách phản xã hội, bây giờ báo cảnh sát trước sẽ tốt hơn, sau này nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng dễ dự phòng hơn."
"À đúng đúng, bà không nói tôi cũng sợ đến choáng váng đầu óc."
Nhưng mà hai người bọn họ không biết chính là, Khuyết Chu chỉ có cảm xúc chán đời mà thôi. Dù gì người đã ở trong Vô Gian Địa Ngục đều sẽ có cảm xúc chán đời này.
Cô còn không đến mức làm ra chuyện hại người gì, cô không làm, cũng khinh thường làm chuyện này.
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, Khuyết Chu còn chưa mở miệng nói ra ngoài chơi thì đột nhiên cổ tay bị Nhan Trạch túm lấy.
Cô đi theo bước chân Nhan Trạch, mở miệng hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Vừa rồi bác sĩ kia nói muốn tôi dẫn cô đi chơi, hôm nay đã làm phiền cô rất nhiều, lúc trước cô nói sẽ dẫn tôi đi chơi, cơ hội đó còn rất nhiều, bây giờ ngược lại tôi sẽ dẫn cô đi chơi."
Khuyết Chu cười: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu chơi?"
"Đợi khi đến đó cô sẽ biết."
Trên xe bên kia đường, một đôi mắt đang gắt gao khóa chặt hai người trong đáy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận