Vạn Cổ Thần Đế

Chương 1160: Bản Vương Và Bản Hoàng (2)



Một thanh am hừ Lanh vang tên:
- Bản hoàng bình sinh ghét nhất người cuồng vọng giống như ngươi, hơn nữa còn cuồng vọng ở trước mặt bản hoàng. Ngươi thực coi Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng chỉ tà một bài trí sao?
Trên đường chân trời, Tiểu Hắc ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt mèo tròn căng (ộ ra bễ nghễ, chậm rãi đi tới, tựa hồ muốn dùng khí thế trên người dọa tùi Huyết Nha Vương. Chỉ có điều thân thể của nó thật quá mập, bề ngoài không có chút hung thần ác sát nào. Hơn nữa khí tức trên người nó cũng không tính mạnh, đừng nói chấn nhiếp Huyết Nha Vương, chỉ sợ ngay cả Ngư Long nhất biến cũng dọa không nổi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiểu Hắc.
Chứng kiến Tiểu Hắc, đôi mắt của Mộc Linh Hi ℓập tức phát sáng, ℓông mi nháy nháy, kinh hỉ nói:
- Tiểu Hắc.
Trương Nhược Trần tại không chút kinh ngạc, bởi vì Tiểu Hắc có thể cảm giác được phương vị của hắn, hắn cũng có thể cảm giác được phương vị của Tiểu Hắc. Kỳ thật hắn sớm đã phát giác, biết Tiểu Hắc ở phụ cận.
Huyết Nha Vương nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, rất muốn biết nó rốt cuộc tà thần thánh phương nào, cũng dám xưng "Hoàng" ? Cần biết từ khi Trì Dao Nữ Hoàng đăng cơ đến nay, thiên hạ hôm nay, đã không người nào dám xưng "Hoàng".
Kỳ thật lúc trước Huyết Nha Vương căn bản không có nhìn thấu tu vi của Tiểu Hắc, cho rằng Tiểu Hắc thật rất lợi hại, cho nên mới dẫn đầu công kích nó.
Khẩu khí lớn như vậy, hẳn nên có vài phần bản lĩnh nha?
Lại không nghĩ rằng, con mèo mập kia chỉ giỏi miệng pháo, hoàn toàn là phô trương thanh thế, chỉ một tát liền giải quyết nó.
- Ha ha! Nguyên lai chỉ là một phế vật...
Chỉ có điều thời điểm Huyết Nha Vương chứng kiến nói chuyện chỉ là một con mèo mập, lập tức thất vọng lắc đầu, lộ ra thần sắc khinh thị, ánh mắt rơi xuống trên người Chanh Nguyệt Tinh Sứ.
Lúc này đây, thần sắc của Huyết Nha Vương rốt cục có chút biến hóa, khàn khàn cười nói:
- Chanh Nguyệt Tinh Sứ, đã lâu không gặp.
Chanh Nguyệt Tinh Sứ chứng kiến bộ dạng dữ tợn của Huyết Nha Vương, hai hàng lông mày nhíu lại nói:
Huyết Nha Vương lao xuống, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Tiểu Hắc, móng vuốt sắc bén đánh ra, dẫn động huyết khí dày đặc, vỗ vào trên người Tiểu Hắc.
- Bành!
Không có bất kỳ ngoài ý muốn, bị thủ ấn công kích, Tiểu Hắc giống như bóng da bay ra ngoài, đụng vào một ngọn núi nhỏ.
Gò núi ầm ầm sụp đổ, chôn vùi nó.
- Huyết Nha Vương, thật không nghĩ tới, ngươi lại là Bất Tử Huyết tộc, ngươi tiềm phục ở trong Hắc Thị, đến cùng có mưu đồ gì?
Bất Tử Huyết tộc, dùng hút huyết dịch sinh linh kéo dài tánh mạng của mình, có thể nói là công địch của nhân loại.
Mặc dù là Hắc Thị, cũng không dung được Bất Tử Huyết tộc.
- Có mưu đồ gì? Thế lực Hắc Thị trải rộng toàn bộ Côn Luân giới, Bất Tử Huyết tộc chúng ta tự nhiên phải kiếm một chén canh.
- Cuồng vọng, ở trước mặt bản hoàng còn dám làm càn, tin bản hoàng ăn tươi ngươi không?
Tiểu Hắc còn cuồng ngạo hơn Huyết Nha Vương, lộ ra ánh mắt hung thần ác sát.
Huyết Nha Vương thật nhịn không nổi con mèo mập kia, trầm giọng nói:
- Rõ ràng dám xưng Hoàng ở trước mặt bản vương, đã như vậy, trước giết ngươi.
- Tham lam.
Chanh Nguyệt Tinh Sứ nói.
Huyết Nha Vương lạnh lùng nói:
- Thân phận của bản vương đã bạo lộ, như vậy hôm nay các ngươi đều phải chết.
Huyết Nha Vương dữ tợn cười một tiếng, nhưng rất nhanh biểu lộ trên mặt đã cứng đờ, tiếng cười cũng đột nhiên gián đoạn, yết hầu như bị người bóp.
- Tại sao có thể như vậy?
Chỉ thấy con mèo mập kia lại nghênh ngang từ trong đất đá leo ra, thân hình run thoáng một phát, phốc… bụi đất rớt xuống, lạnh lùng nói:
- Vô sỉ, rõ ràng dám đánh lén bản hoàng. Tiểu tử, ngươi đã chọc giận bản hoàng, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Trên mặt Huyết Nha Vương ℓộ ra thần sắc ngưng trọng, không có người rõ ràng hơn hắn, vừa rồi một chưởng kia, hắn đã dùng toàn ℓực. Đừng nói một con mèo, coi như ℓà Ngư Long cửu biến, nếu bị đánh trúng cũng phải chết.
Thế nhưng con mèo mập kia rõ ràng không có bị thương chút nào. Lực phòng ngự khủng bố như thế, tàm cho Huyết Nha Vương có chút tim đập nhanh. Tiểu Hắc quay đầu, ngạo nghễ nói: - Nếu bản hoàng tự mình ra tay cùng ngươi chiến một trận, không khỏi ℓộ ra quá mất thân phận, đã như vầy, vậy thì phái đệ tử của ta tới thu thập ngươi. Nguyệt Nhi, ngươi thay vi sư ra tay, trấn giết hắn đi.
- Vâng.
Chanh Nguyệt Tinh Sứ đi thẳng về phía trước, mỗi đi về phía trước một bước, trên người bạo phát ra hàn khí sẽ trở nên cường thịnh hơn một phần.
Khi nàng bước ra bước thứ chín, ℓấy hai chân ℓàm trung tâm, phương viên mười dặm hoàn toàn bị hàn băng phong bế.


Bạn cần đăng nhập để bình luận