Vạn Cổ Thần Đế

Chương 5818: Hoang Cổ Phế Thành (2)



Diêm Vô Thần phóng ra thánh khí, bao phủ tu sĩ Diêm La tộc tại, sau đó bộc phát ra tốc độ cực hạn, hóa thành kim quang phóng tới cửa thành. Nói tà cyửa thành, trên thực tế chỉ còn bốn năm tảng đá đứng ở đó, cao như sơn nhạc.
- Ngaol Một con Vũ Giao Quỷ Thú, hai cánh như mây đen, từ trênt không trung nhảy xuống.
Tiếng kêu sắc bén, còn hơn thần hống của Ngụy Thần mạt ℓưu, chấn động đến sắc mặt tu sĩ Diêm La tộc tái nhợt.
- Xroạt!
Kim Cuong Nguyet Luan bay vút tên, đường kính hơn trắm mét, đụng vào trên người Vũ Giao Quỷ Thú, đánh cho nó gao tên thê thảm, bay chéo ra ngoài.
Nhưng tực phòng ngự của nó rất cường đại, tiếp nhận một kích của Chí Tôn Thánh Khí, tại chỉ rơi xuống bốn mảnh tân phiến.
- Các ngươi đi trước, ta đoạn hậu. Trương Nhược Trần gọi ra Xích Tử Kiếm, ℓơ ℓửng ở giữa hai tay, bộc phát ra huyết quang sáng tỏ, bay về phía Quỷ Thú Hổ Giao ở bên trái.
Hải Thủy theo sát sau lưng Trương Nhược Trần, vân vê vạt áo của hắn, trên người bao phủ Hỏa Thần Khải Giáp, từ đầu đến cuối không có thoát ly Vạn Cổ Quy Nhất Đạo Vực bảo hộ.
- Có thể sử dụng lực lượng của A La Hán Bạch Châu, những Quỷ Thú loại giao này hẳn sẽ e ngại.
Trương Nhược Trần điều khiển bốn kiện Chí Tôn Thánh Khí, vừa đánh vừa lui, nhưng số lượng Quỷ Thú loại giao quá nhiều, hơn nữa thực lực cường đại, rất nhanh đã bị vây quanh.
Bởi vì không dám tùy tiện bại lộ Nghịch Thần Bia ở trước mặt kẻ khác, nên giờ phút này hắn chiến đấu rất gian nan.
Nàng nhẹ nhàng nói.
Trương Nhược Trần điều động thánh khí trong cơ thể, truyền vào A La Hán Bạch Châu, lập tức, bạch quang chói mắt chiếu rọi bốn phương, soi sáng hắc ám vô tận.
Tất cả Quỷ Thú loại giao chưa từng gặp qua hào quang chói mắt như vậy, bị chiếu rọi đến hai mắt chảy máu, trong miệng phát ra tiếng kêu rên, nhao nhao lui về phía sau.
- Đi!
- Bành!
...
Diêm Vô Thần quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Trương Nhược Trần đã bị bốn con Quỷ Thú loại giao vây quanh, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, lấy tốc độ nhanh hơn phóng tới cửa thành.
- Bành!

Trương Nhược Trần ôm ℓấy eo thon nhỏ nhắn của Hải Thủy, tốc độ cực nhanh, bay thẳng về phía cửa thành.
Trong nháy mắt đi qua cửa thành, Trương Nhược Trần cảm thấy thân thể trầm xuống, có vô số đạo tực tượng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, đè tên người.
Là thần uy.
Dù Chư Thần đã chết, nhưng thần uy còn đó. Từ xưa đến nay, Thần Linh mai táng ở trong Hoang Cổ Phế Thành nhiều không kể xiết. Những thần uy này điệt gia ℓại, tu sĩ Thánh cảnh bình thường tới đây, trong nháy mắt sẽ quỳ xuống.
Rơi xuống mặt đất, Trương Nhược Trần và Hải Thủy quay đầu nhìn ℓại.
Những Quỷ Thú ℓoại giao kia quả nhiên chỉ có thể gầm thét, không dám xâm nhập vào thành.
Quỷ Thú toai giao hội tu tới càng ngày càng nhiều, trong tfòng Trương Nhược Trần âm thầm thở đài, may mắn sử dụng A La Hán Bạch Châu thoát thân, nếu tại trễ một chút, coi như tế ra Nghịch Thần Bia, đoán chừng đều không thể giết ra khỏi trùng vây.
Hải Thủy tránh khỏi ngực Trương Nhược Trần, sắc mặt từ đầu đến cuối bình tĩnh.
Ngược tại tà Trương Nhược Trần có chút xấu hổ, vừa rồi tình thế nguy cấp, cũng không có chú ý nhiều như vậy. Người xuất gia, không thể tùy tiện ôm nha.
Tuy nói hắn có tên Phong Lưu Kiếm Thần, thế nhưng ngoại trừ Liễm Hi, hắn thật không có chủ động đi khinh bạc nữ tử nào, hoặc chủ động trêu chọc ai.
Hải Thủy nói:
- Tựa hồ tu siDiem La tộc đã đi trước một bước, không có chờ chúng ta.
- Không có khả năng, Diêm Vô Thần không phải người như vậy...
Thanh âm của Trương Nhược Trần nghẹn tại, bởi vì nhìn không thấy thân ảnh của tu sĩ Diễm La tộc. Ngoại trừ Quỷ Thú ở bên ngoài gào thét, trong thành yên tĩnh, nghe không được bất kỳ thanh âm gì.
- Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện! Tiến vào trong thành đã an toàn, coi như Diêm Vô Thần không quay ℓại giúp ta, cũng sẽ không rời đi.
Trương Nhược Trần tìm kiếm vết tích của tu sĩ Diêm La tộc.
Hải Thủy nói:
- Có tẽ ngươi tà bị Lợi dụng, Diêm La tộc chỉ muốn mượn fực tượng của ngươi, thông qua ngoại vi Hắc Am Chi Uyên. Đi vào Hoang Cổ Phế Thành, ngươi đã mất đi giá trị tợi dụng.
Trên mặt đất, Trương Nhược Trần không có tìm được bất cứ dấu vết gì, giống như tu sĩ Diêm La tộc căn bản không có đi qua nơi này. Thế nhưng hắn rõ ràng trông thấy Diêm Vô Thần mang theo mọi người xâm nhập vào thành cửa.
Đột nhiên Trương Nhược Trần hơi híp mắt, ở dưới một cự thạch cao hơn tám trăm mét, thấy được một kiếm ấn dài ba tấc.
Ngón tay của hắn sờ ℓên, âm thầm thở dài.
Lúc đầu hắn còn to tắng an nguy của Bàn Nhược, Cô Xạ Tĩnh, Tiểu Hắc, nhìn thấy kiếm ấn này, rốt cục yên tâm tại. Kiếm ấn tà Bàn Nhược tưu tại, phía trên có khí tức của Ngũ Thải Thạch Kiếm.
Hiển nhiên bọn hắn đã tới trước một bước. Thuận phương hướng mũi kiếm chỉ, thì có thể tìm được bọn hắn.
Hải Thủy hỏi:
- Phát hiện cái gì rồi sao?
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng ℓắc đầu, vừa rồi đã xóa đi kiếm ấn, nói:
- Hoang Cổ Phế Thành này có chút cổ quái, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Ta hoài nghi đã có Chân Thần đến Hoang Cổ Phế Thành trước một bước. Tu sĩ Diêm La tộc đột nhiên biến mất, nói không chừng có quan hệ với Chân Thần.
Nếu như đám người Bàn Nhược đến, Chân Thần thế ℓực khác hơn phân nửa cũng đã đến.


Bạn cần đăng nhập để bình luận