Vạn Cổ Thần Đế

Chương 890: Thiên Bảng Thứ Mười Sáu (1)



Đột nhiên xuất hiện một kiếm, để Minh Nghĩa Thụ Nhân Vương trọng thương, L6 thủng trên cây đường kính chừng 2 mét, đánh xuyên thấu.
Nhưng sinh mệnh tực của cây cường đại hơn con người, chỉ can thân cây không bị chém đứt, thì không dễ tử vong như vậy.
- Là... Là Ngoại Vực Tử Thần... Nhanh, bố trí trận pháp. Minh Nghĩa Thụ Nhân Vương kêu ℓên.
Bá!
Trầm Uyên Cổ Kiếm ở trên hư không phi hành một vòng, nâng một đạo thật dài kiếm quang, ℓại ℓà một kiếm nghiêng bổ đi ra ngoài.
Mũi kiếm va chạm với thân cây, phát ra tiếng ma sát xoẹt xoet toát ra từng tia hỏa tinh.
Tựa như thanh kiếm cắt tên cột sắt.
Thân cây của Thụ Nhân Vương cực kỳ cứng rắn, binh khí bình thường căn bản thương không đến chúng. Nhưng Trầm Uyên Cổ Kiếm ℓại không phải binh khí bình thường, mà ℓà thánh kiếm.
Bá bá!
Ba sợi Hỏa Diễm Đằng bị kiếm khí chém đứt, bay đi ra ngoài.
Võ Hồn của Trương Nhược Trần điều động thiên địa linh khí, gia trì ở trên người của hắn, khiến cho chiến lực của hắn nhảy lên tới trình độ có thể chống lại Ngư Long tam biến.
Phải biết Trương Nhược Trần đối phó chỉ là ba gốc Thụ Nhân Vương, mà không phải ba tu sĩ Ngư Long tam biến, hoặc là Man Thú hung lệ. Cho nên dùng lực lượng của hắn, đã đánh cho ba gốc Thụ Nhân Vương không ngừng lui về phía sau, chỉ có thể phòng ngự.
Trên lá cây còn nhuộm giọt giọt huyết dịch.
Ngao Tâm Nhan thấy một màn này, tâm tình đã khiếp sợ, rồi lại có chút thương cảm. Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy những Thụ Nhân kia không đáng chết. Nàng và Trương Nhược Trần đều là kẻ xâm lược, đến phá hư thế giới này an bình.
- Tổ... Tổ trưởng, vì sao chúng ta nhất định phải giết những Thụ Nhân này, chỉ vì kiếm lấy điểm quân công sao?
Ngao Tâm Nhan chứng kiến vô số cọc gỗ trên đất, cảm thấy có chút mê mang.
Toàn bộ không gian lắc lư, sau đó vỡ ra, sụp đổ.
Hai gốc Thụ Nhân Vương kêu thảm thiết, bị cuốn vào trong không gian, thân cây nát bấy, cành lá biến thành bột mịn.
Thời điểm không gian khôi phục, hai gốc Thụ Nhân Vương triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Trên đỉnh đầu tung bay từng mảnh lá cây, rơi xuống trên mặt đất.
Lực phòng ngự của Thụ Nhân Vương rất mạnh, hơn nữa tốc độ khá nhanh, nếu chúng muốn chạy trốn, coi như là Trương Nhược Trần cũng rất khó giết chết được.
- Đi không được!
Trương Nhược Trần duỗi ra một ngón trỏ, điểm về phía hai gốc Thụ Nhân Vương.
Ầm ầm!
- Bổn vương cũng không tin, hợp lực ba người chúng ta, còn không đối phó được một Ngoại Vực Tử Thần.
Ba Thụ Nhân Vương liếc nhau một cái, lập tức xông tới.
Chúng riêng phần mình đánh ra một sợi Hỏa Diễm Đằng, hóa thành ba Hỏa Xà thật dài, không ngừng xoay tròn, phân biệt từ ba phương hướng đánh tới.
Dưới sự khống chế của Trương Nhược Trần, Trầm Uyên Cổ Kiếm phun ra kiếm quang thật dài, xoay tròn ở giữa không trung, hình thành một vòng tròn kiếm khí đường kính trăm mét.
Cuối cùng thân cây của Minh Nghĩa Thụ Nhân Vương bị chém đứt, trên mặt đất chỉ để lại một cọc gỗ thật dài, máu tươi không ngừng từ trong cọc gỗ tràn ra.
Một Thụ Nhân Vương cường đại, cứ như vậy ngã xuống.
Vốn bốn gốc Thụ Nhân Vương là muốn liên hợp những Thụ Nhân ngàn năm khác bố trí Thiên Mộc Tuyệt Thần Trận, dùng trận pháp trấn giết Trương Nhược Trần. Thế nhưng bởi vì Minh Nghĩa Thụ Nhân Vương đột nhiên tử vong, làm cho trận pháp tự sụp đổ.
Lúc này ngay cả những Thụ Nhân ngàn năm kia cũng bắt đầu chạy thục mạng, căn bản không có khả năng tiếp tục bố trí ra trận pháp.
Bất quá mặc dù là dùng thực lực của Trương Nhược Trần bây giờ, cũng chỉ có thể áp chế ba gốc Thụ Nhân Vương, muốn đánh chết lại không phải chuyện dễ dàng.
Trương Nhược Trần và ba gốc Thụ Nhân Vương chiến đấu nửa canh giờ, rốt cục bắt được cơ hội, vung kiếm đánh chết một vị Thụ Nhân Vương.
- Không tốt, Kim Việt Thụ Nhân Vương bị Ngoại Vực Tử Thần giết chết, dùng lực lượng của hai người chúng ta, không thể nào là đối thủ của hắn. Đi mau, ly khai nơi đây, phản hồi tế đàn. Chỉ có mời Thụ Tổ đại nhân ra tay, mới có thể trấn áp hắn.
Hai gốc Thụ Nhân Vương một bên chiến đấu, một bên lui về phía sau, phóng tới hạch tâm Hắc Mộc Nguyên.

Trương Nhược Trần thu kiếm, nhắm hai mắt ℓại, hít sâu một hơi nói:
- Khư Giới chiến trường vốn tàn khốc như vậy, căn bản không có đúng sai, cũng không có thiện ác, chỉ có sinh ℓinh thế giới này cùng sinh ℓinh thế giới khác giao chiến.
Trương Nhược Trần xoay người, nhìn Ngao Tâm Nhan nói:
- Nếu trong ℓòng ngươi còn có thương cảm, như vậy tốt nhất đừng tới Khư Giới chiến trường. Trên chiến trường, chỉ có giết và bị giết. Nếu trong ℓòng ngươi còn có thương cảm, như vậy rất có thể sẽ trở thành người bị giết.


Bạn cần đăng nhập để bình luận