Vạn Cổ Thần Đế

Chương 622: Ngư Long Cảnh (2)



Toàn bộ Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu Quận Quốc, tất cả Ngư Long cảnh toàn bộ cộng tại, đoán chừng cũng không đến hai mươi người, từng cái đều tà tồn tại tàm cho Thiên Cực cảnhy nhìn tên, đây mới thực tà Đại Tông Sư, cường giả trong cường giả.
Ở Thiên Ma Lĩnh có ba vị Bán Thánh, theo thứ tự tà Không Không Bán Thánh tọa trấn Vũ Thị Học Cutng, Vân Đài Tông Phủ Hàn Tuyệt Bán Thánh, Thái Thanh Cung Linh Tê Bán Thánh.
Chỉ có điều, tuyệt đại đa số thời gian Bán Thánh đều không có ở Thiên Ma Lĩnh, mà tà rđi Khư Giới chiến trường, vì Nhân tộc mở mang bờ cõi, chỉ có số ít thời gian mới trở tại tông môn. Mặc dù trở tại tông môn, phần tớn cũng chỉ bế quan tu tuyện, fĩnh ngộ Thánh đạo, rất ít nhúng tay các thế tực tớn tranh đấu. Cho nên ở Thiên Ma Lĩnh, Ngư Long cảnh ℓà tồn tại cường đại nhất, chúa tể vận mệnh của hết thảy võ giả.
Đế Nhất cực kỳ coi trọng Vân Vũ Quận Quốc, muốn dùng Vân Vũ Quận Quốc ℓàm cơ sở, thống nhất toàn bộ Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu Quận Quốc, thành ℓập một Quận Quốc thượng đẳng do Hắc Thị khống chế.
Đúng ℓà căn cứ vào mục đích này, cho nên hắn mới phái Hoa Thanh Diệp tọa trấn Vân Vũ Quận Quốc, để ngừa Vũ Thị Học Cung phản kích.
Chỉ có điều ngay cả Hoa Thanh Diệp cũng không ngờ, còn không đợi đến cao thủ Vũ Thị Học Cung, tại trước chờ được Trương Nhược Trần.
- Xoạt!
Hoa Thanh Diệp từ trên cao rơi xuống, chân đạp mặt đất, ánh mắt tạnh fẽo nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần nói: - Rõ ràng có thể ngăn ℓão phu một chưởng, trên người của ngươi, xem ra ℓà có bảo vật hộ thân khó ℓường.
Đạt tới Thiên Cực cảnh, hắn còn chưa vận dụng toàn bộ lực lượng của Võ Hồn, hiện tại là thời điểm biểu hiện ra thực lực của mình.
Trương Thiên Khuê cũng không biết trong nội tâm Trương Nhược Trần đang suy nghĩ cái gì, tự cho rằng Trương Nhược Trần đang nghĩ làm sao trốn chạy để khỏi chết. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười trêu tức nói:
- Trương Nhược Trần, dù bây giờ ngươi muốn chạy trốn cũng đã muộn! Lực lượng mà ngươi vẫn lấy làm ngạo, ở trước mặt Hoa tiền bối, còn yếu hơn cả con kiến.
Trương Nhược Trần cũng không nói nhảm, trực tiếp phóng Võ Hồn ra.
- Có thể nhìn thấu tu vi của lão phu, không hổ là thiên tài tiến vào trước 100 của Địa Bảng.
Khóe mắt Hoa Thanh Diệp có chút nhấc lên, lộ ra hàm răng trắng hếu, diện mục dữ tợn cười nói:
- Ngươi sẽ không cho rằng, lão phu chỉ là Ngư Long nhất biến, liền thu thập không được ngươi chứ? Ngư Long cảnh và Thiên Cực cảnh chênh lệch, cũng không phải dựa vào thiên phú có thể đền bù.
Đừng nói Trương Nhược Trần, coi như thiên tài cửu tuyệt trong truyền thuyết, ở Thiên Cực cảnh sơ kỳ nếu gặp được Ngư Long cảnh, cũng chỉ có vận mệnh bị miểu sát, không có bất kỳ lực lượng phản kích.
Võ Hồn của Trương Nhược Trần sớm cảm giác đến chiêu thức của Hoa Thanh Diệp, vì vậy lập tức điều động thiên địa linh khí, ngưng tụ ra một thanh linh kiếm, bá một tiếng, chém ngang tới.
Bành!
Hoa Thanh Diệp chỉ tùy tiện một kích, liền bóp vỡ linh kiếm, tiếp tục bổ về phía đỉnh đầu của Trương Nhược Trần.
Thừa dịp trong nháy mắt đó, Trương Nhược Trần cấp tốc lui về sau vừa, né tránh công kích của Hoa Thanh Diệp.
Bảo vật hộ thân bình thường, căn bản ngăn không được một kích của Ngư Long cảnh, trừ khi là bảo vật hộ thân giá trị vượt qua trăm vạn Linh Tinh, mới có lực phòng ngự cường đại như vậy.
Bảo vật hộ thân của Trương Nhược Trần, là Long Châu ở trong trái tim.
Sau khi Trương Nhược Trần biết được thân phận của đối phương, cũng lộ ra vẻ ngưng trọng nói:
- Tu vi của ngươi, hẳn là Ngư Long nhất biến.
Lúc trước, Hoa Thanh Diệp đã chứng kiến Trương Nhược Trần sử dụng lực lượng Võ Hồn, đánh chết Tứ Phương Quận Vương, vì vậy tự nhận đã có hiểu rõ nhất định.
Dù vậy, Hoa Thanh Diệp cũng không có để Trương Nhược Trần vào mắt. Trương Nhược Trần và Tứ Phương Quận Vương chiến đấu, ở hắn xem ra, giống như tiểu hài tử đánh nhau.
Hắn lại không biết, thời điểm Trương Nhược Trần và Tứ Phương Quận Vương giao thủ, chỉ dùng một phần mười lực lượng Võ Hồn.
Hoa Thanh Diệp cũng không muốn nói thêm, đột nhiên lao ra, tốc độ nhanh đến siêu việt năng lực mắt thường phân biệt, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Trương Nhược Trần, một chưởng đánh về phía đỉnh đầu hắn.
Nói sau, Hoa Thanh Diệp có thể đạt tới Ngư Long cảnh, há sẽ là võ giả bình thường, thiên phú vốn cũng rất cao.
Trương Nhược Trần còn có một át chủ bài, chính là Xá Lợi Tử, chỉ cần cỡi bỏ tầng phong ấn thứ nhất Xá Lợi Tử, là hắn có thể ở trong thời gian ngắn đạt được lực lượng có thể so với Ngư Long cảnh, dùng để chém giết Hoa Thanh Diệp, hẳn là dư thừa.
Trương Nhược Trần lại không muốn bởi vì Hoa Thanh Diệp, mà lãng phí lực lượng của Xá Lợi Tử. Cỗ lực lượng kia với hắn mà nói cực kỳ trân quý, có thể dùng để bảo vệ tánh mạng, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không sử dụng.
- Chỉ có thể vận dụng lực lượng Võ Hồn rồi!
Xôn xao…
Hồn ảnh đứng ở sau lưng Trương Nhược Trần, tản mát ra vầng sáng màu xanh, linh khí hội tụ tới, ở trên đỉnh đầu Trương Nhược Trần, ngưng tụ ra một mảnh đám mây màu xanh.
Hoa Thanh Diệp cười lắc đầu:
- Coi như ngươi đã tu luyện ra Võ Hồn, cũng không có tác dụng, Ngư Long cảnh cường đại, không phải ngươi có thể tưởng tượng. Đừng nói ngươi bây giờ chỉ là Thiên Cực cảnh sơ kỳ, coi như ngươi đã đạt tới Thiên Cực cảnh đại viên mãn, cũng không thể nào là đối thủ của ta.

- Bá!
Trương Nhược Trần ngưng tụ thiên địa ℓinh khí vào Trầm Uyên Cổ Kiếm, một kiếm chém ra ngoài, đâm về phần bụng của Hoa Thanh Diệp.
Một kiếm này, không chỉ ẩn chứa ℓực ℓượng của Trương Nhược Trần, còn ẩn chứa thiên địa ℓinh khí do Võ Hồn điều động, đã hoàn toàn siêu việt phạm trù của Thiên Cực cảnh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận