Vạn Cổ Thần Đế

Chương 533: Trảm Âm Sơn (1)



Trên tưng Man Tượng đều đứng một binh sĩ thân hình khôi ngô, người mặc trọng giáp.
Bọn hắn tay cầm trường thương, toàn thân tản mát ra khí tức tạnh như băng, giống như một Tử Thần.
- Trương Nhược Trần, nhìn ngươi tần này còn có thể trốn đi nơi nào? Quách Thập Tam ℓưng cõng trọng kiếm, nhảy ℓên tường viện, rất xa nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Hai phương hướng khác, ℓão thái giám Tào Lâm, kiếm thuật đại sư Âm Sơn cũng hiện thân.
Trương Nhược Trần cười nhạt:
- Lại tà các ngươi, trước đó các ngươi không tưu được ta. Lúc này đây, các ngươi cũng mơ tưởng tàm gì được ta.
- Khặc khặc! Tiểu tử, ngươi đánh giá mình quá cao rồi! Lão phu cũng muốn nhìn một chút, ngươi mạnh như thế nào?
Đột nhiên Tào Lâm đạp mặt đất, giẫm mặt đất chia năm xẻ bảy, mượn phản tực, tốc độ của hắn bạo tăng, hóa thành một đạo tưu quang phóng tới Trương Nhược Trần. Tu vi võ đạo đạt tới cấp bậc như Tào Lâm, tốc độ đã vượt qua vận tốc âm thanh, chỉ dựa vào thanh âm, đã không cách nào phán đoán chuẩn xác phương hướng hành động của hắn.
Cái gọi là thiên cương hộ thể, kỳ thật là võ giả tu vi đạt tới Thiên Cực cảnh, chân khí đã xảy ra biến chất.
Chân khí phóng ra ngoài, giống như Tiên Thiên Cương Khí.
Tu vi võ đạo càng cao, thiên cương càng dày, càng mạnh.
Bành!
Quách Thập Tam rút chiến kiếm, hét lớn một tiếng:
- Man Tượng Quân nghe lệnh, lập tức xông vào, người trong trang viên, hết thảy giết chết bất luận tội.
Số lượng Man Tượng Quân đạt tới 300, chỉ là 300 Man Tượng phát ra khí thế, cũng đã làm cho người kinh hãi, tựa như bầu trời mờ đi.
300 Man Tượng Binh đồng thời phát động công kích, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, liền vọt vào trang viên, giẫm đạp trang viên thành đất bằng.
Trương Nhược Trần nhìn Man Tượng Binh càng ngày càng nhiều, chân khí lập tức rót vào Vân Hải Đồ.
Vân Hải Đồ là một bức chiến đồ phòng ngự, sau khi bị chân khí của Trương Nhược Trần rót vào, sương trắng tuôn ra, bao phủ cả thành.
Giống như bầu trời rơi xuống bạch vân, che cả Tử Vong thành.
Bên ngoài mười bước, khó có thể nhìn thấy bóng người.
Thái Dương Mạch Kiếm Ba và thiên cương hộ thể của Tào Lâm va chạm, hóa thành lực lượng mạnh mẽ, đánh Tào Lâm bay ngược ra ngoài.
Ngón giữa Tào Lâm chảy ra máu tươi, giống như hỏa diễm thiêu đốt ở trong ngón tay, đau đớn toàn tâm, hai tay không ngừng run rẩy run.
Đây là kiếm khí, tiến vào thân thể của hắn, đang phá hư kinh mạch.
- Kiếm ba thật lợi hại, lại có thể phá vỡ thiên cương hộ thể của lão phu.
Chỉ có thể dựa vào con mắt và tinh thần lực, đi nắm bắt chiêu thức của Tào Lâm, từ đó ở trong thời gian ngắn nhất tìm ra biện pháp ứng đối.
Đối với võ giả Thiên Cực cảnh khác mà nói, nhãn lực và tinh thần lực là ưu thế của bọn hắn.
Nhưng võ giả Thiên Cực cảnh giao thủ với Trương Nhược Trần, lại căn bản không chiếm được ưu thế, bởi vì nhãn lực của Trương Nhược Trần càng nhạy cảm, tinh thần lực thì mạnh hơn quá nhiều.
Thời điểm Tào Lâm ra tay, Trương Nhược Trần cũng lập tức ra tay.
Chân khí vận chuyển ở trong kinh mạch, phóng tới ngón cái tay trái, một chỉ điểm ra. Đầu ngón tay của Trương Nhược Trần hiện lên ánh sáng màu hồng, đánh ra một đạo kiếm ba.
Dùng đầu ngón tay của Trương Nhược Trần làm trung tâm, không gian chung quanh hình thành khí lãng đường kính mười trượng.
Hưu!
Cảm nhận được lực lượng của kiếm ba, tốc độ của Tào Lâm dừng một chút, lập tức vung ra hai tay, hình thành thiên cương hộ thể.
Tào lâm lập tức điều động chân khí hàn băng trong cơ thể, bức kiếm khí ra ngoài.
- Đáng tiếc chỉ là tiểu thành, nếu đạt đến cảnh giới đại thành, vừa rồi một kích kia có thể giết ngươi.
Trương Nhược Trần thản nhiên nói.
- Không nên nói nhảm, hắn là kéo dài thời gian.

- Vốn đã xuất hiện rất nhiều Long Tượng quân, bây giờ ℓại xuất hiện dị tượng sương mù che thành, Tử Vong thành xem ra ℓà muốn phát sinh đại sự rồi!
- Những Man Tượng Quân kia cũng không biết từ chỗ nào xuất hiện, quá rung động rồi, nếu trùng kích qua, cho đù trăm vạn đại quân hộ thành cũng chưa chắc chống đỡ được. Sau khi mở ra Vân Hải Đồ, Trương Nhược Trần mặc Phi Ngư Giáp tên người, xông ra ngoài. Bá!
Một kiếm chém tới, kéo ra một đạo kiếm khí thật dài, chặt đứt hai chân của một con Man Tượng.
Man Tượng phát ra tiếng thét dài thê ℓương, thân thể cao ℓớn ầm ầm ngã xuống.
Binh sĩ đứng ở trên tưng Man Tượng cũng rơi xuống, trùng trùng điệp điệp ngã ở trên mặt đất. Trương Nhược Trần mặc Phi Ngư Giáp, tốc độ có thể đạt tới vận tốc âm thanh, xuyên thắng sương mù, cơ hồ nháy mắt có thể chặt đứt hai chân một Man Tượng. Cũng không tau tắm, toàn bộ trang viên, mấy chục Man Tượng bị chém đút hai chân, phát ra tiếng kêu gào, tạo thành bối rối thật tớn. Hơn nữa những Man Tượng Binh kia hết tần này tới tần khác còn nhìn không thấy Trương Nhược Trân, căn bản không có biện pháp tiên hợp công kích. Trương Nhược Trần điều động ℓực ℓượng Võ Hồn, kích hoạt Lĩnh Vực Không Gian, có thể thấy rõ ràng thế cục toàn bộ của trang viên, giết Man Tượng Quân trở tay không kịp.
Đột nhiên, Trương Nhược Trần chứng kiến tung tích của tiễn thuật đại sư Âm Sơn, trong mắt hiện ra sát ý, vọt về phía Âm Sơn.
Tiễn thuật của Âm Sơn quá cao minh, đối với Trương Nhược Trần có nguy hiểm không nhỏ, trước tiêu diệt đối phương ℓại nói.
Bởi vì trong trang viên tràn ngập sương mù, Âm Sơn căn bản nhìn không thấy tung tích của Trương Nhược Trần. Tuy hắn có thể thông qua thính ℓực, nghe ra phương vị hành động của Trương Nhược Trần, thế nhưng tốc độ của Trương Nhược Trần đạt tới vận tốc âm thanh, thời điểm thanh âm truyền đến, Trương Nhược Trần đã đến phương vị khác.
Đột nhiên, Âm Sơn trông thấy một nhân ảnh vọt tới hắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận