Vạn Cổ Thần Đế

Chương 1706: Tổ Sư Mộ Địa (2)



- Đệ tử bái kiến các vị Tổ Sư.
Trương Nhược Trần hai tay ôm quyền, cực kỳ cung kính, khom người hành Le với 16 vị Tổ Sư. 16 vị Tổ Sư, cả đyời thủ hộ Minh Vương Kiếm Trủng, trong đó một ít người càng chết trận ở chỗ này. Bọn hắn ℓàm ra cống hiến, không biết cứu được bao nhiêu người, côtng đức vô ℓượng, vô ℓuận Trương Nhược Trần có phải truyền nhân của bọn hắn hay không, cũng đáng giá cúi đầu.
Tế đàn ℓắc ℓư, từng ám ảnh bay ra, crùng 16 tượng đá dung ℓàm một thể.
Tất cả tượng đá đều sống ℓại, giống như 16 vị Kiếm Thánh đồng thời hiện thân.
Một tượng đá cực kỳ nho nhã, duỗi ra một cánh tay, có chút nhấc tên nói: - Không cần đa tễ, đứng tên đi! Ngay sau đó, một tượng đá khác không thể chờ đợi được nói: - Trương Nhược Trần, mấy ngày nay ngươi có suy nghĩ tinh tường, tại sao ℓại thua Táng Thiên Kiếm Trì Kiếm Nhân hay không?
Một khi Lăng Phi Vũ thi triển ra mười thành lực lượng, dùng tầm mắt của Trương Nhược Trần bây giờ, căn bản không cách nào ứng phó.
Tượng đá nhẹ gật đầu nói:
- Cảnh giới chênh lệch, không phải nhất thời bán hội có thể đền bù. nhưng chỉ cần ngươi chịu cố gắng khổ tu, ngược lại có thể ở trong thời gian ngắn, thu nhỏ lại loại chênh lệch này.
Trương Nhược Trần lập tức nói:
- Không lâu trước, đệ tử và Táng Thiên Kiếm Trì Kiếm Nhân lại giao phong một lần, chỉ tiếc đệ tử không thể ngăn trở nàng một kiếm.
- Ngày gần đây, đệ tử một mực đang tự hỏi, làm sao phá giải một kiếm kia của nàng, nhưng một kiếm kia của nàng thật quá huyền ảo, tốc độ quá nhanh, mặc dù đệ tử đã hiểu được quy tắc Kiếm đạo trong đó, nhưng vẫn không cách nào phá giải.
Nghe nói như thế, 16 vị Tổ Sư của Thao Thiên Kiếm nhất mạch đều đến hứng thú.
Trong đó một vị Tổ Sư cực kỳ hưng phấn hỏi:
Ầm ầm.
Thời điểm tới gần vách đá, bông tuyết ngưng tụ thành kiếm, trực tiếp phân giải, đụng vào trên vách đá dựng đứng, lưu lại một vết kiếm thật sâu.
Chứng kiến một kiếm này, chư vị Tổ Sư đều lâm vào trầm mặc.
Vị Tổ Sư nho nhã nói:
- Nàng sử dụng là kiếm chiêu gì? Nhanh thi triển ra, để cho chúng ta nhìn một chút.
- Vâng.
Ánh mắt của Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua tuyết đọng trên mặt đất, lập tức hoành chân quét qua, cuốn lấy mảng lớn bông tuyết.
Dưới sự khống chế của thánh khí, những bông tuyết kia ngưng tụ thành một thanh màu trắng kiếm, bay nhanh ra ngoài.
Âm linh này đúng là vị Tổ Sư ngày đó phụ thân vào trên người Trương Nhược Trần, cùng Lăng Phi Vũ giao thủ.
Trương Nhược Trần thoáng suy tư nói:
- Mặc dù cảnh giới kiếm đạo của đệ tử đạt tới nhân kiếm hợp nhất, thế nhưng lý giải kiếm đạo, lại kém Táng Thiên Kiếm Trì Kiếm Nhân cách xa vạn dặm. Không chỉ như thế, kiếm chiêu của đối phương tinh diệu tuyệt luân, nói thực ra, đệ tử theo không kịp tốc độ biến hóa chiêu kiếm của nàng.
Tuy ngày hôm sau Trương Nhược Trần và Lăng Phi Vũ giao thủ, hắn đã nghĩ ra phương pháp phá giải, nhưng kia là dưới tình huống Lăng Phi Vũ chỉ dùng năm thành lực lượng, Trương Nhược Trần mới có thể phá giải.
- Đây là Cửu Sinh Kiếm Pháp chiêu thứ nhất, Thái Hư Phân Quang... không đúng, không đúng.
Trương Nhược Trần hỏi:
- Có gì không đúng?
- Vừa rồi ngươi nói, ngươi và Táng Thiên Kiếm Trì Kiếm Nhân là ở trước kia không lâu mới giao phong. Ngươi làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi, tìm hiểu thấu triệt quy tắc Kiếm đạo của chiêu này?
Một vị Tổ Sư khác cũng có nghi hoặc giống nhau:
- Vừa rồi ngươi thi triển Thái Hư Phân Quang, ít nhất cũng có ba thành hỏa hầu, hẳn đã tới Sơ Khuy Môn Kính. Mặc dù là yêu nghiệt như Kiếm Đế Tuyết Hồng Trần, hắn ở thời điểm trẻ tuổi, cũng không có khả năng học nhanh như vậy.
Trương Nhược Trần thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Thực không dám đấu diếm, đệ tử nhận được một bảo vật thời không, chỉ cần đi vào trong đó, có thể đạt được gấp 10 lần thời gian tu luyện.

16 vị Tổ Sư sớm đã qua đời, chỉ ℓà mười sáu đạo âm ℓinh còn ℓưu trên thế gian, bởi vậy Trương Nhược Trần đối với bọn họ, cũng không có gì giấu diếm.
- Thì ra tà thế.
16 vị Tổ Sư đều tộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cao hứng thay Trương Nhược Trần. Dù sao có được một bảo vật thời không, đủ để cho Trương Nhược Trần di ở trước tu sĩ cùng thời đại, thậm chí còn có thể đuối theo nhân vật thế hệ trước. - Ha ha! Thật quá tốt rồi, ngươi đã có được một bảo vật thời không, như vậy ngươi muốn đuổi kịp Táng Thiên Kiếm Trì Kiếm Nhân, cũng chỉ ℓà vấn đề thời gian.
- Chỉ cần truy kịp nàng, nhất định phải thay chúng ta hung hăng giáo huấn nha đầu kia.
- Đối với một nữ tử, sao có thể thô ℓỗ như thế? Dùng ta xem, vẫn ℓà cưới nàng tốt nhất. Chinh phục một nữ nhân, thủ đoạn thượng thừa nhất chính ℓà chinh phục trái tim của nàng.
Một vị Tổ Sư tuấn ℓãng nói.
Không cần đoán cũng biết, vị Tổ Sư này ở thời điểm trẻ tuổi, nhất định ℓà một nam tử phong ℓưu thương hương tiếc ngọc.
Trương Nhược Trần đứng ở phía dưới, xuất phát từ ℓễ phép, cũng không có đánh gãy bọn hắn.
Chỉ có điều một ít Tổ Sư phát biểu ra ngôn ℓuận, vẫn ℓàm cho khóe miệng của Trương Nhược Trần không ngừng run rẩy.


Bạn cần đăng nhập để bình luận