Vạn Cổ Thần Đế

Chương 830: Nhân Gian Từ Xưa Đến Nay (1)



Khổng Lan Du nhìn Trương Nhược Trần, trong đôi mắt tộ ra thần sắc cực kỳ mong đợi.
Nội tâm Trương Nhược Trần nhấc tên cuồng phong sóng ton thế nhưng trên mặt tại cực kỳ trấn định, không hề dị sắc nói:
- Tiền bối quả nhiên tà cao nhân, không thể gạt được ngài, có fẽ ngài sớm đã nhìn thấu công pháp tu tuyện của ta a? - Theo ta được biết, toàn bộ Côn Luân giới, chỉ có hai người tu ℓuyện Cửu Thiên Minh Đế Kinh . Một người ℓà Minh Đế tám trăm năm trước. Người còn ℓại, chính ℓà nhi tử Minh Đế.
Khổng Lan Du dừng một chút, cẩn thận quan sát từng động tác rất nhỏ của Trương Nhược Trần nói:
- Hai người bọn họ, một người mất tích nhiều năm, sinh tử không biết, người khác cũng đã chết tám trăm năm. Trương Nhược Trần, ngươi đừng nói với ta, Cửu Thiên Minh Đế Kinh cũng ℓà Trầm Uyên Cổ Kiếm truyền cho ngươi.
Trương Nhược Trần ngữ khí kiên định nói:
- Sự thật tà như thế.
Đã sớm tàm ra quyết định, Trương Nhược Trần sẽ tiếp tục giấu diem xuống, còn có rất nhiều sự tình cần hắn dùng thời gian đi xác minh, ở trước khi không tìm ra đáp án, hắn không muốn bất tuận kẻ nào biết thân phận chân thật của hắn. Chỉ cần hắn không nhận, dù Khổng Lan Du có suy đoán, cũng không ℓàm gì được hắn cả.
Cổ tay Trương Nhược Trần xoay chuyển, biến chiêu rất nhanh, thân thể bỗng nhiên đứng lên, cánh tay tiến quân thần tốc, mang theo một cỗ kiếm khí lợi hại, đánh về phía lồng ngực của nàng.
Bành bành!
Hai người ra chiêu rất nhanh, đối bính kịch liệt, mỗi một lần ra tay, đều như hai thanh kiếm va chạm.
Trương Nhược Trần khi thì đứng thẳng, khi thì ngồi xuống, khi thì quay chung quanh trúc đình di động, từ góc độ khác nhau công kích Khổng Lan Du.
Hắn nhắm hai mắt lại, toàn lực vận chuyển Cửu Thiên Minh Đế Kinh, thân thể kéo căng, mười vạn lỗ chân lông hoàn toàn khép kín, thân thể biến thành một không gian không rò.
Dược lực của Bích Không Thảo bạo phát ra, ở trong thời gian cực ngắn lao tới kinh mạch toàn thân, cuối cùng hội tụ ở mi tâm.
Ở dưới dược lực của Bích Không Thảo gia trì, đại não của Trương Nhược Trần một mảnh không minh, mạch suy nghĩ rõ ràng, giống như mở ra cánh cửa trí tuệ, tốc độ lĩnh ngộ kiếm pháp nhanh hơn không chỉ gấp mười lần.
Kiếm Ý Chi Tâm ở khí hải diễn luyện kiếm chiêu, khiến cho cảnh giới Kiếm đạo của Trương Nhược Trần nhanh chóng tăng lên.
- Nhật Nguyệt cùng hiện, kiếm đạo vũ trụ.
- Thái Cực Lưỡng Nghi, vạn kiếm quy nhất.
Trong khí hải của Trương Nhược Trần, một người tí hon màu trắng, tay cầm kiếm quang, chân đạp chân khí, diễn luyện kiếm pháp, ở trong đầu hắn lưu lại vô số hư ảnh kiếm pháp.
Những nghi nan bình thường không cách nào hiểu thấu đáo, ở trong nháy mắt hoàn toàn hiểu rõ.
Kỳ thật Khổng Lan Du hoàn toàn có thể sử dụng Sưu Hồn Thuật, cưỡng ép cướp đoạt trí nhớ của Trương Nhược Trần, tìm ra chân tướng sự tình.
Nhưng nàng lại sợ, nam tử trước mắt thật là người tám trăm năm. Nếu dùng Sưu Hồn Thuật, rất có thể sẽ tổn thương Võ Hồn của hắn, từ đó tạo thành thương thế không cách nào khôi phục.
Hiện tại làm sao bây giờ?
Thời điểm Khổng Lan Du suy tư, Trương Nhược Trần đã tiến vào trạng thái tu luyện.
- Ở dưới Bích Không Thảo trợ giúp, cảnh giới Kiếm đạo khẳng định tăng nhiều, có lẽ đêm nay, ta có thể tiếp được mười chiêu của Khổng Lan Du.
Tinh thần lực của Trương Nhược Trần vận chuyển đến cực hạn, toàn lực tìm hiểu kiếm pháp, nhất định phải hoàn mỹ lợi dụng cơ hội này, mới không lãng phí dược lực của Bích Không Thảo quá nhiều.
- Kiếm đạo tùy tâm, ý niệm tươi sáng.
- Theo gió mà đi, theo vân mà động.
Một cỗ ý niệm Kiếm đạo từ trong nội tâm sinh ra, giống như muốn từ trong đỉnh đầu bay ra ngoài.
Đột nhiên, Trương Nhược Trần mở hai mắt, ánh mắt lộ ra hào quang lợi hại, hai tay tạo thành chỉ kiếm, rất nhanh công về phía Khổng Lan Du ngồi ở đối diện.
- Xoạt!
Khổng Lan Du phản ứng cực nhanh, phát sau mà tới trước, dùng trúc tiêu làm kiếm, đánh về phía chỉ kiếm của Trương Nhược Trần.

Khổng Lan Du thì thủy chung ngồi ở chỗ đó, ngoại trừ không ngừng di động cánh tay, thì cơ hồ không chút sứt mẻ.
Đại khái ba tức sau, Trương Nhược Trần bị trúc tiêu đánh trúng, bay ra ngoài trúc đình.
Hai chân Trương Nhược Trần trầm xuống, ổn định trọng tâm, không có tộ ra quá mức chật vật. Hắn che ngực, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị trúc tiêu đục tỗ, đau đớn muốn nứt, một tia tực tượng cũng không vận chuyển nổi.
Nhưng trên người Trương Nhược Trần không có vết thương, bởi vậy có thể thấy được, Không Lan Du sử dụng chính tà ám kình. - Rõ ràng đã có thể cùng ta giao thủ mười ba chiêu, ngươi quả nhiên ℓà kỳ tài ngút trời.
Khổng Lan Du nói.
Trương Nhược Trần nhịn xuống đau đớn nói:
- Toàn bộ nhờ Bích Không Thảo của tiền bối, bằng không vãn bối không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.
- Ngươi không cần khiêm tốn, dù Bích Không Thảo ℓại tốt, cũng chỉ ℓà một ℓy trà, mấu chốt vẫn ở bản thân của võ giả.


Bạn cần đăng nhập để bình luận