Vạn Cổ Thần Đế

Chương 4111: Nhìn Thấu (2)



Thu hồi Trận Văn Thạch, Tiểu Hắc nhấc chân, đánh ra đạo đạo trận ấn, bắt đầu vận dụng tạo nghệ trận pháp xé rách trận pháp, đồng thời ngăn cản trận pháp chữa trị.
Phàm tà trận pháp cao cấp, bình thường đều có năng tực tự chữa trị, càng cao cấp, tốc độ chữa trị sẽ càng nhanh.
Hiệu suất của Tiểu Hắc cực cao, không bao (âu, tiền phá trận pháp ra một fỗ hổng to tớn, có thể cho người thông hành. Bất quá phía sau trận pháp, còn có không gian bình chướng phức tạp, không giải quyết hết, sẽ không có cách nào tiến vào.
- Trương Nhược Trần, nhiệm vụ của bản hoàng đã hoàn thành, tiếp xuống đến ℓượt ngươi xuất thủ.
Tiểu Hắc khống chế vết nứt trận pháp, quay đầu nói với Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần đi tới trước, duỗi ra một tay, 28 vạn đạo quy tắc Không Gian nổi ran, phóng ra tực tượng không gian cường đại, từ từ thẩm thấu về phía trước.
Tan rã không gian bình chướng tà việc cẩn thận, gấp không được, cần đầy đủ tính nhẫn nại.
Trong rừng, một đám cường giả Diễm Dương Văn Minh đều mắt không chớp nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, mong mỏi Trương Nhược Trần có thể sớm đi vào. Lấy đủ ℓoại bố trí của bọn hắn, chỉ cần Trương Nhược Trần bước vào trong rừng, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này, bao quát Kim Dương Song Tử Vương ở bên trong, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, càng tới gần thành công, bọn hắn càng khẩn trương.
- Là bản vương đánh giá cao Trương Nhược Trần sao? Lâu như vậy còn không thể phá giải không gian bình chướng mà bản vương bày ra.
Trong mắt Huyền Không Thánh Vương lóe lên vẻ khinh miệt.
Nhất là Trương Nhược Trần luôn cảm giác tâm thần có chút không tập trung, hắn tuyệt đối không cho rằng đây là mình quá mẫn cảm.
- Ừm? Tựa hồ có chút không thích hợp.
Bỗng nhiên, Trương Nhược Trần dò xét được chút dị dạng.
Hắn mơ hồ cảm giác được, không gian bình chướng trước mắt có vết tích bị người khống chế.
Nhưng chờ hắn đi dò xét, loại cảm giác này lại biến mất vô tung.
Trương Nhược Trần cảnh giác, nỗi lòng nhanh chóng chuyển động.
Rất nhanh, trong lòng Trương Nhược Trần có chủ ý, không khỏi xoay đầu lại, nhìn về phía Tử Thiện lão tổ, nói:
- Ngươi xác định trong này có Nguyên hội thánh dược? Vì sao không có hiển lộ một chút dị tượng? Sẽ không phải là ngươi phát hiện đồ vật gì hữu dụng với ngươi, cố ý dùng Nguyên hội thánh dược đến lừa gạt ta, sau đó để cho ta làm khổ sai đó chứ.
- Con lừa trọc, ngươi không phải đang lừa gạt bản hoàng đó chứ?
Nếu như không phải sợ kinh động Trương Nhược Trần, hắn thật muốn chủ động giải khai bộ phận không gian bình chướng.
Trước không gian bình chướng, Trương Nhược Trần không ngừng lấy lực lượng không gian tiến hành thẩm thấu, hắn cũng không tùy tiện xuất thủ tan rã không gian bình chướng, mà muốn trước biết rõ ràng kết cấu cụ thể của không gian bình chướng, tránh cho xuất hiện các loại vấn đề.
Nơi này là di tích Long Thần Điện, không giống địa phương khác, có quá nhiều quỷ dị, hơi không cẩn thận liền có khả năng đưa tới tai hoạ ngập đầu.
- Vùng rừng cây này chỉ lớn như vậy, Ngũ Nguyên Đế Hoàng Hoa kia lại có thể ẩn tàng sâu bao nhiêu? Coi như ngươi không nói sai, ta cũng hoài nghi Ngũ Nguyên Đế Hoàng Hoa sớm đã bí mật bỏ chạy, dù sao Nguyên hội thánh dược đều rất giỏi xu cát tị hung.
Trương Nhược Trần trầm giọng nói.
Nghe vậy, đừng nói Tiểu Hắc, Thiên Mệnh Thi Hoàng, ngay cả Tử Thiện lão tổ cũng hoài nghi, bởi vì từ khi gốc Ngũ Nguyên Đế Hoàng Hoa kia trốn vào rừng cây, thì chưa từng có bất luận động tĩnh gì, hắn đã từng vây quanh rừng cây cẩn thận điều tra, lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Tiểu Hắc cũng lộ ra vẻ hoài nghi.
Tử Thiện lão tổ nghiêm mặt nói:
- Người xuất gia không nói dối, lão tăng làm sao có thể lừa gạt các vị? Nghĩ đến hẳn là Ngũ Nguyên Đế Hoàng Hoa kia bị lão tăng chém xuống một cánh hoa, bị kinh sợ, cho nên ẩn tàng mất rồi.

- Chẳng ℓẽ Ngũ Nguyên Đế Hoàng Hoa thật đã bỏ chạy?
Tử Thiện tão tổ nhíu mày.
Trong rừng, ánh mắt của Đại Dương Vương trầm xuống, không ngờ tới Trương Nhược Trần tại đa nghỉ như vậy, điển hình tà toai không thấy thỏ không thả chim ưng.
Bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn phát động một kích trí mạng, nhưng Trương Nhược Trần tại ở túc này ngừng tay, thật để cho người phát điên. Không cần Đại Dương Vương mở miệng, Ngũ Nguyên Thánh Vương đã ℓắc mình biến hoá, hóa thành một gốc thánh hoa ngũ thải ban ℓan.
Ở trên thân thể không tính tráng kiện, nở rộ năm đóa kỳ hoa ngũ sắc ℓộng ℓẫy, trong đó bốn đóa kỳ hoa đều có năm cánh, chỉ có một đóa thiếu khuyết một mảnh.
Tinh khí Thủy thuộc tính hội tụ ở chỗ cánh hoa thiếu thốn, ngưng tụ ra một hư ảnh cánh hoa mới.
Nhìn thấy Ngũ Nguyên Thánh Vương hiển hóa ra bản thể, không ít cường giả Diễm Dương Văn Minh, trong mắt cũng tô ra vẻ nóng bỏng.
Công hiệu của Ngũ Nguyên Đế Hoàng Hoa quá mức thần kỳ, cho dù tà ai cũng sẽ khát vọng đạt được, chỉ cần tuyện hóa, chăng khác nào trải bằng con đường tu tuyện sau này.
- Bá. Thân hình Ngũ Nguyên Thánh Vương khẽ động, từ chỗ ẩn thân ℓướt nhanh ra.
Sau một khắc, nó xuất hiện ở vị trí trung tâm rừng cây, hiển hóa ra dị tượng Ngũ Khí Triều Nguyên.
- Thật ℓà Ngũ Nguyên Đế Hoàng Hoa, quá tốt rồi, Trương Nhược Trần, nhanh phá vỡ không gian bình chướng, không thể để cho nó chạy!
Tiểu Hắc rất hưng phấn nói.
Tử Thiện ℓão tổ thì âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng không có thất tín với người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận