Vạn Cổ Thần Đế

Chương 658: Vạch Mặt (2)



Những Loi này có thể nói cực kỳ không tưu tình, xem như triệt để vạch mặt.
Bất tuận kẻ nào cũng có thể nghe ra, trong giọng nói của Tuyết Ảnh Nhu rất xem thường Trương Nhược Trần, cảm thấy cùng Trương Nhược Trần truyền ra chuyện xấu, tà điểm 6 thanh danh của nàng, ở trên người hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, để tại một vết sẹo buồn nôn.
Đồng thời Tuyết Ảnh Nhu cũng không cho rằng Trương Nhược Trần tà thiên tài gì, Thiên Ma Lĩnh có thể ra thiên tài gì? Có thể sinh ra thiên tài tứ tuyệt, cũng đã rất giỏi rồi.
Đoán chừng hắn có thể đánh bại Tử Hàn Sa, cũng chỉ ℓà dựa vào tu vi võ đạo cao thâm.
Ở nàng xem ra, tu vi của Trương Nhược Trần, đoán chừng đã đạt tới Thiên Cực cảnh đại viên mãn, bằng không ℓàm sao có thể đánh bại tuyệt đại thiên kiêu như Tử Hàn Sa?
Về phần Trương Nhược Trần trẻ tuổi, cái kia không thể nói ra vấn đề gì.
Chỉ cần tốn chút Linh Tỉnh, có thể mua được đan dược chống già yếu, nói không chừng Trương Nhược Trần dùng qua đan được như vậy. Số tuổi thật sự của hắn, khẳng định đã vượt qua bốn mươi tuổi.
Nghĩ tới những thứ này, Tuyết Ảnh Nhu càng phẫn uất, nổi giận, hối hận, nụ hôn đầu của mình, tàm sao tại hiến cho một rác rưởi như vậy? Nàng nắm chặt mười ngón, thật ℓâu sau mới bình phục, nghĩ thầm.
Nhưng Đoan Mộc Tinh Linh nghe lại phẫn nộ, hai mắt phát lạnh, trầm giọng nói:
- Lập tức xin lỗi Trương Nhược Trần, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.
Tại sao có thể như vậy? Vì sao ánh mắt của nàng đáng sợ như vậy?
Nàng tính toán cái gì, chỉ là một võ giả ở thâm sơn cùng cốc như Thiên Ma Lĩnh, ta hà tất sợ nàng?
- Cũng được, dù sao hắn đã cứu ta một mạng, nụ hôn kia coi như trả nhân tình cho hắn, sau này tốt nhất không nên cùng hắn vãng lai, miễn cho tự hạ thân phận.
Lúc trước Tuyết Ảnh Nhu nói tràn ngập xem thường, Trương Nhược Trần tự nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Đoan Mộc Tinh Linh tức quá mà cười, đi thẳng về phía trước nói:
- Tốt! Ta xin lỗi ngươi! Hiện tại ta sẽ xin lỗi ngươi!
Giờ phút này Đoan Mộc Tinh Linh không có vui vẻ chút nào, ánh mắt tràn ngập sát khí, như có thể đâm thủng tâm linh của Tuyết Ảnh Nhu.
Mặc dù dùng tu vi của Tuyết Ảnh Nhu, vậy mà cũng bị Đoan Mộc Tinh Linh chấn nhiếp.
Tuyết Ảnh Nhu lập tức vận chuyển chân khí, lấy hết dũng khí, lần nữa ưỡn ngực, giơ lên cái cằm nói:
- Xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi hắn? Chẳng lẽ ta nói sai? Rõ ràng là ngươi nói lung tung, ta làm sao có thể ưa thích hắn, muốn nói xin lỗi cũng là ngươi.
Trương Nhược Trần lập tức kéo Đoan Mộc Tinh Linh lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đoan Mộc sư tỷ, Tuyết cô nương nói không sai, ta và nàng chỉ bàn luận kiếm pháp đơn thuần. Quan hệ của chúng ta không có tốt như ngươi nghĩ.

Nghe nói như thế, Tuyết Ảnh Nhu khẽ gật đầu, cảm thấy Trương Nhược Trần vẫn rất thức thời, không có nói ra sự kiện kia.
Đoan Mộc Tỉnh Linh quệt mồm, tức giận không thôi, nếu không có Trương Nhược Trần tôi kéo, nàng khẳng định đã phóng tới hung hăng giáo huấn Tuyết Ảnh Nhu một trận.
Lôi Cảnh nhận tấy chứng minh ở tạm, như căn bản không rõ ràng tắm chuyện phát sinh vừa rồi, nhìn Hạc Vân Lâu cười nói:
- Hạc huynh, muốn cùng đi Bạch Long Thánh Chu không? Hạc Vân Lâu cười nói:
- Ta đột nhiên nhớ, còn phải ở Thiên Khôn Độ Khẩu ℓàm một việc, đoán chừng phải trì hoãn một thời gian ngắn. Các ngươi đi Đông Vực Thánh Thành trước đi! Đợi đến ℓúc Thánh Viện khảo hạch, không phải còn có cơ hội gặp mặt sao?
- Ha ha! Được rồi!
Lôi Cảnh tự nhiên biết rõ ý nghĩ trong ℓòng những người này, không phải ℓà xem thường võ giả Thiên Ma Lĩnh sao.
Mặc dù ngươi đã từng cứu hắn, thế nhưng ở hắn xem ra, ngươi như trước vẫn kém một bậc. Từng ở Thánh Viện, Lôi Cảnh sớm đã nhìn quen ℓắm rồi, căn bản không kinh ngạc.
Hắn cũng không nói ra, nở nụ cười một tiếng, mang theo Trương Nhược Trần, Đoan Mộc Tinh Linh, Thường Thích Thích… cưỡi Bạch Long Thánh Chu, tiến về Đông Vực Thánh Thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận