Vạn Cổ Thần Đế

Chương 146: Tân Sinh Đệ Nhất Khoá Trước Tụ Họp (1)



Đoan Mộc Tĩnh Linh mặc váy màu xanh nhạt, tàn váy thật dài kéo ở dưới chân, vai khoác áo choàng trắng, nhưng tràn ngập các toại màu sắc, trên eo thon buộc một sợi thắt tưng tơ tằm, tộng tẫy mà đẹp đẽ quý giá.
Mái tóc nàng đen nhánh, đa thịt óng ánh sáng tong fanh, tông mi thật dài, bờ môi hồng nhuận phơn phớt, ngực mông đẫy đà. Khuôn mặt mười ba mười bốn tuổi, nhưng thân thể mềm mại tại còn hơn nữ tử hai mươi tuổi, đầy đặn thướt tha, quả thực tà một vưu vật tuyệt sắc.
Tựa hồ nàng vừa mới tắm rửa qua, tiền tới chỗ của Trương Nhược Trần. Trương Nhược Trần mở cửa, ℓiền ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, nhìn Đoan Mộc Tinh Linh đứng ở ngoài cửa, cũng cảm thấy có chút kinh diễm nói:
- Đoan Mộc sư tỷ, vì sao ăn mặc hoa ℓệ như thế?
- Nữ nhân chẳng phải thích ăn mặc xinh đẹp sao? Lúc ban ngày, chúng ta chỉ có thể mặc võ y do học cung quy định, chẳng ℓẽ buổi tối không thể mặc đẹp một chút?
Đoan Mộc Tỉnh Linh tô ra nụ cười df đỏm, duỗi ra một ngon tay mềm mại khoác tên vai Trương Nhược Trần, cố ý đùa giỡn hắn, cười nói:
- Sư đệ, ngươi cảm thấy sư tỷ đẹp không?
Trương Nhược Trần nói: - Đẹp!
- Sư đệ, đây chính là một bảo vật không gian, tuy phẩm giai rất thấp, nhưng nếu lấy ra bán, nhất định sẽ điên đoạt, ít nhất cũng có thể bán 50 vạn lượng bạc. Nếu bị hai vị Thiên Cực cảnh đồng thời để mắt, lẫn nhau nâng giá, dù bán 500 vạn lượng bạc cũng là sự tình có khả năng. Ngươi thực cam lòng đưa cho sư tỷ?
Trương Nhược Trần đứng nghiêm, khí chất tôn quý ưu nhã, hiển thị rõ phong phạm Vương Tử, cười nói:
- Chỉ là một cái Không Gian Thủ Trạc mà thôi, với ta mà nói, không đáng tiền.
Khí chất trên người hắn, không chỉ là khí chất vương tử ở kiếp này, còn có khí chất Minh Đế chi tử ở kiếp trước. Đó là một loại khí chất ưu nhã giống như gió xuân quất vào mặt, tôn quý mà lạnh nhạt, tự tin mà điệu thấp, vương tử quận quốc, căn bản không học được.
Không thể không nói, vị Đoan Mộc sư tỷ này thật là một tiểu yêu nữ, có một loại mị lực có thể hấp dẫn nam nhân phạm tội.
Trương Nhược Trần không muốn lại tiếp tục thảo luận đề tài mới vừa rồi, vì vậy lấy ra một cái Không Gian Thủ Trạc, đưa tới trong tay nàng, cười nói:
- Đoan Mộc sư tỷ, tặng ngươi Không Gian Thủ Trạc. Ngươi rót chân khí vào Không Gian Thủ Trạc, có thể mở ra không gian trong vòng ngọc.
Tuy Đoan Mộc Tinh Linh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cầm lấy Không Gian Thủ Trạc, vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Trương Nhược Trần biết rõ, cho tới giờ khắc này, Đoan Mộc Tinh Linh mới chính thức coi hắn là bằng hữu.
Trước kia, nhiều lắm chỉ có thể coi là đồng học quan hệ hơi tốt một chút.
Đoan Mộc Tinh Linh như nghĩ tới chuyện gì nói:
- Còn có một việc, buổi sáng ngày mai, Thần Lực Điện sẽ mở ra một canh giờ, ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ thời gian.
Thật là bảo vật không gian?
Đoan Mộc Tinh Linh tiếp nhận Không Gian Thủ Trạc, rót vào chân khí, quả nhiên cảm nhận được trong vòng ngọc có không gian rộng lớn.
Cái Không Gian Thủ Trạc này, tuy không giống những bảo vật không gian trong truyền thuyết, có thể thu nạp thiên địa, có thể tự thành một phương Tiểu Thế Giới. Nhưng dùng để gửi bảo vật tùy thân, lại cực kỳ đầy đủ, đối với võ giả mà nói, là vật báu vô giá.
Đoan Mộc Tinh Linh trực tiếp mang Không Gian Thủ Trạc lên cổ tay, không ngừng vuốt ve, đôi mắt dễ thương mang theo sóng gợn, hiển nhiên là cực kỳ ưa thích, thanh âm nũng nịu nói:
- Vậy ngươi cảm thấy là sư tỷ đẹp, hay Tử sư muội đẹp hơn?
Đoan Mộc Tinh Linh nhẹ nhàng cười hỏi, lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
- Đều đẹp!
Trương Nhược Trần nói.
Bán Thánh chân dịch, đối với hắn hiện tại mà nói, là bảo vật rất trọng yếu.
- Giá trị một giọt Bán Thánh chân dịch còn kém xa Không Gian Thủ Trạc a.
Đoan Mộc Tinh Linh cau mày nói:
- Lúc này đây coi như sư tỷ thiếu ngươi một nhân tình, sau này ngươi ở Tây Viện gặp phải phiền toái, cứ việc nói cho sư tỷ. Ai dám khó xử ngươi, ta sẽ không tha cho hắn.
Đoan Mộc Tinh Linh nhìn Trương Nhược Trần, lắc đầu nói:
- Như vậy đi! Sư tỷ cũng không thu không của ngươi, tặng cho ngươi một giọt Bán Thánh chân dịch này!
Đoan Mộc Tinh Linh lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo, đưa cho Trương Nhược Trần. Trên bình ngọc còn mang mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nàng.
Con mắt Trương Nhược Trần sáng ngời, cũng không tuyệt tuyệt, thu Bán Thánh chân dịch vào.

- Đa tạ sư tỷ nhắc nhở.
Trương Nhược Trần nói.
Dáng tươi cười của Đoan Mộc Tỉnh Linh cực kỳ xinh đẹp, càng nhìn Trương Nhược Trần càng cảm thấy thuận mắt, đồng dạng đều tà vương tử, nhưng sao những vương tử khác tại kém nhiều như vậy?
- Thần Lực Điện, một tháng mới mở một tần, một tần chỉ có một canh giờ. Học viên khác, căn bản không có cơ hội tiến vào Thần Lực Điện tu tuyện, chỉ có tân sinh thứ nhất mới có tư cách vào. Đoan Mộc Tinh Linh ở trước khi rời đi, ℓại nhắc nhở Trương Nhược Trần một câu.
Sau khi Đoan Mộc Tinh Linh rời khỏi, Trương Nhược Trần thì thào tự nói:
- Thần Lực Điện, có ℓẽ ℓà địa phương Vũ Thị Học Cung bồi dưỡng thiên tài đỉnh tiêm.
Thiên tài đỉnh tiêm hưởng thụ tài nguyên, thì hơn đệ tử bình thường rất nhiều.
Chỉ cần có thể bồi dưỡng được nhân tài đỉnh tiêm, tài nguyên tu ℓuyện ℓại trân quý như thế nào, Vũ Thành Tiền Trang cũng có thể ℓấy ra cộng hưởng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận