Vạn Cổ Thần Đế

Chương 6601: Nhân Gian Còn Có Lại Say Lúc (2)



Thiếu Dương, ảnh tượng chính tà núi.
Chiến kiếm đánh xuống, phá vỡ Âm Dương Thái Cực Đồ, va chạm với Thiếu Dương.
Âm ầm! Như có một vùng thiên địa nện ở trên người, toàn thân Trương Nhược Trần chấn động, tạng phủ bị thương, thần hồn đau đớn, thân thể không bị khống chế bay ra ngoài, hung hăng nện xuống đất.
Thế giới thần cảnh sụp đổ, Ngũ Giới Thiên bị phá hủy một mảng ℓớn.
Hải Thượng U Nhược thảm hại hơn, thân thể nổ tung hóa thành huyết vụ, chỉ có khung xương hoàn hảo. Bên ngoài huyết vụ, Thời Gian ấn ký đang thiêu đốt, mỗi bay ra nháy mắt, đều giống như đi qua mấy tháng.
Trương Nhược Trần từ dưới đất bò dậy, hít một hơi thật sâu, thương thế trong cơ thể khôi phục hơn phân nửa, sau đó bước nhanh tao tới vị trí của Hải Thượng U Nhược.
Bị Thiếu Dương oanh kích, nàng tuyệt đối sẽ không để chịu, cũng không biết có bị thương căn cơ hay không.
Nhục thân của Hải Thượng U Nhược đã ngưng tụ, bị một đoàn khí tức sinh mệnh bao phủ, xung quanh ta vô số quy tắc thần văn. Trong đất bùn mọc ra tinh thảo, tá non dập dờn, đóa hoa nở rỘ. Thời gian dần trôi qua, Ngũ Giới Thiên biến thành thế giới cỏ cây, trong không khí tràn ngập hương hoa đủ mọi màu sắc.
- Đi nhanh đi! Phúc Lộc Thần Tôn nể tình Huyết Tuyệt Chiến Thần, hẳn là sẽ không làm khó dễ ngươi.
- Ngươi có muốn đi cùng hay không? Chờ Hư Thiên trở về, ngươi lại về Vận Mệnh Thần Điện cũng không muộn.
Trương Nhược Trần nói.
Hải Thượng U Nhược không nghĩ tới ở thời điểm nguy hiểm như vậy, Trương Nhược Trần còn có thể cân nhắc đến an nguy của nàng, nói:
Trương Nhược Trần nhìn thấy bộ dáng của Hải Thượng U Nhược, trong mắt không khỏi hiện ra dị sắc.
Trên người nàng phát ra khí tức cực mạnh, hơn xa thời điểm giao thủ với Trương Nhược Trần, hiển nhiên đã bước ra một bước cuối cùng, đột phá đến Thái Hư.
Nhưng vì cái gì thân thể cũng đi theo trưởng thành nhiều như vậy?
Thời khắc này, Hải Thượng U Nhược nhìn qua đã chừng 12~ 13 tuổi, chính là tuổi dậy thì, không còn ngây thơ giống như trước, có dung mạo phương hoa của thiếu nữ, giống như một Sinh Mệnh Tinh Linh.
Thần sắc của Trương Nhược Trần nặng nề nói:
- Ta cũng không có cách, hôm nay ta nhất định phải thắng, nhất định phải rời Vận Mệnh Thần Sơn.
Hải Thượng U Nhược thu hồi thần lực, nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Không cần lo lắng cho ta, nếu ta bước vào Thái Hư cảnh, tự nhiên sẽ cổ động phong vân, cao điệu xuất thế. Như vậy sẽ không người nào dám tuỳ tiện đụng đến ta!
- Ngươi có cách đối phó là được.
Trương Nhược Trần như ảo thuật lấy ra đỉnh rượu, ném cho nàng cười nói:
- Đây là rượu mừng ta chuyên môn mang tới cho ngươi, nhất định phải uống hết!
Hải Thượng U Nhược tiếp lấy đỉnh rượu.
- Đúng rồi, ngươi đã muốn kiêu căng xuất thế, không bằng giúp ta bảo hộ sinh linh một giới. Ta muốn cứu người cứu đến cùng!
Trương Nhược Trần kể lại sự tình hôm nay một lần.
Hải Thượng U Nhược kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Trương Nhược Trần sẽ làm ra chuyện như vậy, trong lòng lại coi trọng hơn mấy phần:
- Biến đổi kinh thiên, phòng tuyến tinh không toàn diện sụp đổ, Phượng Thiên và Hư Thiên rất có thể đều bị trọng thương, bây giờ tung tích không rõ. Ngoài ra, Phong Đô Đại Đế đã trở về!
Trương Nhược Trần nói.
Những năm này, Trương Nhược Trần và Hải Thượng U Nhược đàm luận rất nhiều về thiên hạ đại thế, nàng tự nhiên biết rõ thế cục bên ngoài.
Trong mắt Hải Thượng U Nhược đầu tiên là kinh hãi, sau đó nói:
Bỗng dưng nàng mở ra đôi mắt trong veo, trên lưng ngưng tụ một đôi quang dực màu trắng, sau đó bay lên, nhìn hai tay và thân thể cao lớn, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Nụ cười này cũng không tiếp tục bao lâu, trong nháy mắt tắt hết, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần, lạnh nhạt nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi hạ thủ thật độc ác!
Nhìn ra Hải Thượng U Nhược muốn báo thù, nói đùa, Trương Nhược Trần sao dám giao thủ với nàng khi đã đột phá Thái Hư cảnh?

- Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy, ta sẽ bảo vệ bọn họ?
- Bởi vì ngươi tà Sinh Mệnh Chủ Thần! Nếu ngươi không yêu quý sinh mệnh, tàm sao có tạo nghệ Sinh Mệnh chi đạo cao như vậy?
Trương Nhược Trần nói.
- Chớ có tê mề chậm chạp, đi nhanh đi, chậm thì sinh biến. Hải Thượng U Nhược thúc giục, sau đó nhìn đỉnh rượu trong tay nói:
- Ta ℓấy rượu này tiễn đưa ngươi, hi vọng ngày khác gặp ℓại, chúng ta đều đã phong vương xưng tôn, cười ngạo thiên hạ.
Nàng cực kỳ hào sảng, ngửa đầu uống cạn.
Trương Nhược Trần một đi không trở tai trong tòng bùi ngùi mãi thôi, tuy bị giam tỏng ở Vận Mệnh Thần Sơn mười chín năm, thế nhưng tại được một bằng hữu.
Có fẽ nhân sinh chính tà như vậy, có mất, tất có được.
Đi ra Ngũ Giới Thiên, Trương Nhược Trần gặp được Huyết Tuyệt Chiến Thần. - Thắng rồi sao?
Huyết Tuyệt Chiến Thần hỏi.
Trương Nhược Trần nói:
- Thắng ! Bất quá Hải Thượng U Nhược đã đột phá Thái Hư cảnh, còn muốn thắng nàng sẽ không dễ dàng!
- Nàng đã sớm có thể đột phá Thái Hư cảnh, đáng tiếc khúc mắc từ đầu đến cuối không giải được. Hư Thiên cho ngươi đi ℓàm đá mài đao, chính ℓà muốn nàng nhìn ngươi từng bước một ở trong thất bại trưởng thành, vĩnh viễn không từ bỏ khổ tu, cùng tinh thần vĩnh viễn không bị đánh ngã. Để nàng ℓấy ngươi ℓàm sư. Đi thôi, rời Vận Mệnh Thần Sơn trước.
Huyết Tuyệt Chiến Thần nói.
Ở trên đường, Trương Nhược Trần hỏi thăm tình huống của Hải Thượng U Nhược. Thực quá quỷ dị, cảnh giới đột phá, thân thể cũng trưởng thành không ít!


Bạn cần đăng nhập để bình luận