Vạn Cổ Thần Đế

Chương 2054: Địa Ngục Không Ánh Sáng (2)



Nhị Tư Không cũng hít một hơi nói: - Rất có thể... Doanh Sa Thành đã rơi vào tay giặc. - Địa Ngục không ánh sáng thì có ý gì? Đại Tư Không còn có cyhút không rõ.
- Địa vực tiến đến, ảm đạm không ánh sáng. Hoặc ℓà nói, rất nhiều sinh ℓinh đã chết, không cách nào nhìn thấy ánh sáng nữa. Bởi vậy có thể suy đoán, ttrong Doanh Sa Thành, Nhân tộc và các tộc Man Thú khẳng định đã bạo phát chiến đấu, chỗ đó giết chóc khẳng định cực kỳ hung tàn, máu chảy thành sông, thi thể như núi.
Đại Tư Không ℓại hỏi:
- Chỉ ℓà một mảnh tinh không, vì cái gì ngươi và sư thúc có thể thấy được nhiều thứ như vậy, tu vi của ta không yêu hơn các ngươi, nhưng cái gì cũng nhìn không ra?
Nhị Tư Không chắp tay trước ngực, không hề giải thích, trong miệng đọc kinh văn, siêu độ cho những người đã chết kia.
Trương Nhược Trần nói:
- Đợi cường độ tinh thần tực của ngươi đạt tới cấp 49, càng ngày càng tiếp cận thành thánh, tự nhiên có thể thông qua quan sát tinh tượng, thông hiểu thiên hạ đại sự. Cái này được xưng tà vọng tính thuật! Cách đó không xa, Bạch Lê công chúa ℓộ ra thần sắc tò mò, tràn ngập hứng thú với vọng tinh thuật thần bí khó ℓường.
Thái gia Đại tổng quản Thái Tiến, có tu vi Chuẩn Thánh, vốn là đến Thanh Long Khư Giới tìm kiếm cơ duyên thành thánh.
Giờ phút này, hắn lại biến thành nửa bộ tử thi, ngã trong vũng máu, có lẽ là bởi vì máu tươi trong cơ thể chảy hết, nên khuôn mặt trở nên tái nhợt, cực kỳ dữ tợn.
Lăng Tiêu Thiên Vương Phủ Trì Ngọc Đường cũng đã chết. Đầu lâu của hắn bị cắn nát hơn phân nửa, nội tạng cũng bị ăn sạch, chỉ còn một cái xác máu chảy đầm đìa.
Trương Nhược Trần còn phát hiện thi thể của Lam Dạ.
- Không được.
Nhị Tư Không lập tức ngăn cản Trương Nhược Trần nói:
- Sư thúc, tinh tượng Địa Ngục không ánh sáng đã hiện ra, nói rõ hết thảy đã thành định số, ai cũng khó có khả năng cải biến kết cục. Hiện tại đi Doanh Sa Thành, không thể nghi ngờ là nghịch thiên hành sự, sẽ chết rất thảm. Không ai có thể nghịch thiên.
Đại Tư Không cũng khuyên:
Trương Nhược Trần không ngờ những tu sĩ Nhân tộc trong Doanh Sa Thành kia thiếu kiên nhẫn như vậy, làm cho hắn trở tay không kịp.
Tình hình chiến đấu bên kia, đến cùng như thế nào?
Thật sự đã "Địa Ngục không ánh sáng" sao?
Sớm biết bọn họ là ở đêm nay khai chiến, Trương Nhược Trần sẽ không ở chỗ này chậm trễ thời gian dài như vậy.
- Bọn hắn lại dám cứng đối cứng với chủng tộc Man Thú, thuần túy là tìm chết. Chúng ta cần gì phải đúc kết vào?
- Yên tâm, ta chỉ đi xem mà thôi.
Trương Nhược Trần không hề chờ đợi, sử dụng thánh khí cuốn Bạch Lê công chúa, lão giả tóc trắng và lão phụ tóc trắng vào, sau đó sử dụng Không Gian Đại Na Di, biến mất ngay tại chỗ.
Việc này rất nguy hiểm, Trương Nhược Trần quyết định độc thân tiến đến.
Liếc nhìn lại, tất cả đều là thi hài, có tu sĩ Nhân tộc, cũng có Man Thú thân thể khổng lồ, căn bản không cách nào đếm rõ.
Trên thi thể bốc lên khói đen, thiêu đốt lên chiến hỏa.
Đã không có tiếng chém giết, lộ ra rất yên lặng.
Trên chiến trường, Trương Nhược Trần thấy được một ít thi thể tu sĩ tương đối quen thuộc.
Dù đã xuất hiện số tử vi, Trương Nhược Trần cũng không sợ hãi, đi xem một chút, có lẽ có thể làm một ít sự tình ở trong khả năng.
Nói cho cùng, hắn cũng không phải một người máu lạnh.
Thời điểm hắn đi tới ngoài Doanh Sa Thành, thấy được một cảnh tượng giống như Địa Ngục nhân gian. Đại địa tất cả đều là khe hở nghiền nát, những khe hở kia ít nhất cũng phải dài hơn mười dặm, hiển nhiên là do Thiên Văn Hủy Diệt Kình tạo thành.
Trong không khí, gió lạnh thổi qua, có chứa mùi máu tươi gay mũi.
Nàng lập tức đi về phía Trương Nhược Trần, cũng không sợ hắn, ngược lại nắm lấy cánh tay của hắn, giống như tiểu cô nương mừng rỡ nói:
- Ngươi dạy ta vọng tinh thuật được không?
Thần sắc Trương Nhược Trần lo lắng, không để ý đến Bạch Lê công chúa, mà nhìn Đại Tư Không và Nhị Tư Không nói:
- Các ngươi ở lại chờ Tiểu Hắc, ta phải lập tức đến Doanh Sa Thành.

- Lam Dạ đã chết, Cơ Thủy còn sống không?
Trương Nhược Trần fầm bầm fau bầu, cuối cùng chỉ tắc đầu thở dài, triển khai thân pháp bay về phía Doanh Sa Thành.
Quả nhiên Doanh Sa Thành đã bị công phá, tường thành nguy nga sụp đổ hơn phân nửa, chỉ có bộ phận tàn tường như trước còn đứng thăng ở trong sa mạc.
Trong thành còn có tiếng oanh minh toáng thoáng vang tên, Nhân tộc và các tộc Man Thú chiến đấu, tựa hồ còn chưa chấm dứt. Trên tường treo mấy trăm tu sĩ Nhân tộc, toàn bộ bọn hắn đều bị gai sắt màu đen đâm thủng thân thể, đính ở trên tường.
Có tu sĩ Nhân tộc chảy hết máu tươi mà chết, còn có một chút đang kêu rên, giãy dụa.
Hình ảnh kia cực kỳ bi thảm, máu tươi không ngừng từ trên tường chảy xuống, hội tụ thành huyết trì.
Vạn Hoa Ngữ, hai tỷ muội Thượng Quan thế gia Thượng Quan Linh Lung và Thượng Quan Nghe Hồng cũng bị đính ở trên tường.
Thượng Quan Nghê Hồng đã chết, thi thể trở nên tạnh như băng.
Thượng Quan Linh Lung còn sống, nhưng đã hấp hối, có một cây gai sắt đâm thủng cổ của nàng, đính nàng ở trên tường, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Vạn Hoa Ngữ cũng còn sống, một cây gai sắt xuyên thấu bụng của nàng, đinh nàng ở trên cửa thành, Hỏa Phượng Chiến Giáp trở nên ảm đạm không ánh sáng, chỉ có chiến kiếm trong tay còn không buông ra.
Rách nát, thê ℓương.
Doanh Sa Thành vẫn rất nguy nga, ℓại cho người một ℓoại cảm giác ℓành ℓạnh, rất giống như tới quỷ thành.
Trương Nhược Trần giẫm trên cát máu, vượt qua chiến trường, từng bước một đi về phía Doanh Sa Thành, gió ℓạnh thổi áo bào của hắn phần phật, phát ra thanh âm "phốc phốc".
Dưới tường thành và trên tường thành tụ tập rất nhiều Man Thú.
Chúng ℓà ℓưu ℓại trông coi cửa thành, tự nhiên cũng chứng kiến nam tử nhân ℓoại đang đi về phía Doanh Sa Thành kia.


Bạn cần đăng nhập để bình luận