Vạn Cổ Thần Đế

Chương 616: Toàn Bộ Đều Đi Chết (2)



- Phốc phốc!
Ánh mắt Trương Nhược Trần vô tình, đột nhiên chiến kiếm đè xuống, tiến thêm một bước đánh tan thiên cương hộ thể của Kim Xuyên.
Mũi kiếm từ đỉnh đầu Kimy Xuyên rơi xuống, xuyên qua ngực bụng, một mực rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ vang. Trên mặt đất xuất hiện một hố to đường kính năm mét.
Ba ba!
Phiến đá cthung quanh hố to vỡ vụn, bụi đất tung bay.
- Đây tà uy tực một kiếm của Cửu vương tử...
Những võ giả đứng ở chung quanh kia, toàn bộ trợn mắt há hốc mồm, bị dọa khôrng nhẹ.
Ngay cả tọa ky của Tứ Phương Quận Vương và những võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia cũng kinh hãi, phát ra thanh âm hí đài, không ngừng tui về phía sau. Xoạt!
Tứ Phương Quận Vương cảm nhận được sau lưng truyền đến chưởng lực, lập tức quay người, hai tay cùng lúc đánh ra một chưởng.
- Kinh Vân Chưởng!
Lòng bàn tay tuôn ra hai luồng chân khí, sau đó dung hợp lại, hình thành bạch quang.
Hư ảnh phi long đụng vào, xé nát bạch quang, hóa thành từng sợi sương mù màu trắng.
Kim Xuyên vốn ngồi ở trên lưng Man Thú, giữa thân thể xuất hiện một tơ máu, sau đó tách ra biến thành hai nửa rơi xuống, lục phủ ngũ tạng chảy đầy đất.
Một trong mười đại cao thủ của Tứ Phương Quận Quốc, vậy mà cũng ngăn không được một kiếm của Trương Nhược Trần, cứ như vậy vẫn lạc.
- Trương Nhược Trần sao sẽ... trở nên cường đại như thế?
Sắc mặt Tứ Phương Quận Vương đại biến, cắn răng, hai tay nhẹ nhàng run rẩy.
Một kiếm vung chém ra.
Vô số kiếm khí cuồng bạo kích xạ, hình thành từng bóng kiếm hơi mờ, giống như cuồng phong bạo vũ bay ra ngoài.
Bành bành!
Trong kiếm khí, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Vừa rồi một kiếm kia của Trương Nhược Trần bạo phát ra lực lượng, đã vượt xa Tứ Phương Quận Vương đoán trước, mặc dù là hắn, cũng chưa chắc tiếp được.
Sát ý trong lòng Trương Nhược Trần hoàn toàn kích phát ra, tơ máu trong mắt càng thêm dày đặc.
- Toàn bộ có thể đi chết rồi!
Trương Nhược Trần gào thét, hai tay cầm kiếm, chân khí rót vào Trầm Uyên Cổ Kiếm, toàn bộ minh văn đều bị kích hoạt.
- Còn muốn chạy trốn? Hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Trương Nhược Trần giẫm mặt đất, thân thể hơi khom, giống như một mũi tên xông ra, lập tức đuổi tới sau lưng Tứ Phương Quận Vương.
- Phi Long Tại Thiên.
Theo Trương Nhược Trần đánh ra một chưởng, trong hư không ngưng tụ hư ảnh một con phi long, phát ra tiếng long ngâm, bay về phía Tứ Phương Quận Vương.
Thời điểm hết thảy khôi phục bình tĩnh, những võ giả Tứ Phương Quận Quốc kia, ngoại trừ Tứ Phương Quận Vương còn sống đứng ở trên mặt đất, những người còn lại đều biến thành thi thể, ngã ở trong vũng máu, trên người ít nhất đều có mười vết kiếm thương.
Thậm chí có mấy người bị kiếm khí phân thây, biến thành từng miếng huyết nhục, căn bản không biết là thi thể của ai?
Tứ Phương Quận Vương cực kỳ chật vật, đôi má, bả vai, chân đều bị kiếm khí chém thương, áo bào rách rưới, máu tươi loang lỗ, trong mắt hắn lộ vẻ không thể tin.
Tu vi của hắn đã đạt tới Thiên Cực cảnh đại cực, cũng có thực lực vượt qua cảnh giới chiến đấu, cơ hồ là đứng ở Thiên Cực cảnh đỉnh phong, sao sẽ bị một tiểu bối Thiên Cực cảnh sơ kỳ kích thương?
Bình thường có thể đạt tới Thiên Cực cảnh đại cực, ít nhất đều là thiên tài nhất tuyệt, thậm chí có rất nhiều là thiên tài nhị tuyệt, tam tuyệt.
Tứ Phương Quận Vương ở thời điểm trẻ tuổi, là thiên tài nhị tuyệt nửa.
Không đợi Tứ Phương Quận Vương dẹp loạn khiếp sợ trong lòng, thân thể Trương Nhược Trần lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh hắn, vung kiếm chém tới.
Sau khi Tứ Phương Quận Vương kiến thức đến thực lực của Trương Nhược Trần cường đại, trong nội tâm đã sinh ra ý sợ hãi, không dám cùng Trương Nhược Trần giao thủ, lập tức thi triển thân pháp chạy trốn, phóng về phía Vương Cung.

- Bành!
Tứ Phương Quận Vương bị chuong tực của Trương Nhược Trần đánh bay ra ngoài.
Tu vi võ đạo của Tứ Phương Quận Vương cực kỳ thâm hậu, thời điểm rơi xuống mặt đất, mũi chân điểm một cái, vây mà ổn định trọng tâm, thân thể xoay tròn, tiếp tục tao về phía Vương Cung.
- Trương Nhược Trần thật toi hại, ta không phải đối thủ của hắn. Tứ Phương Quận Vương chỉ cảm thấy hai tay đau đến chết ℓặng, trong ℓòng biết chỉ có chạy vào Vương Cung, mượn nhờ hộ cung đại trận, mới có thể ngăn được Trương Nhược Trần.
Trương Thiên Khuê và Vương Hậu đứng ở trên tường thành, tự nhiên thấy rõ ràng chiến đấu mới vừa rồi.
Vương Hậu sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, mồ hôi ℓạnh giọt giọt rơi xuống.
Trương Thiên Khuê cũng hít vào một ngụm khí tạnh nói:
- Lập tức mở ra hộ cung đại trận, tuyệt đối không thể để cho Trương Nhược Trần xông vào Vương Cung.
- Thế nhưng... Tứ Phương Quận Vương còn ở bên ngoài... Một vị cao thủ Hắc Thị nói.
Ánh mắt Trương Thiên Khuê ℓạnh như băng nói:
- Không cần phải xen vào hắn, nếu bởi vì hắn, Trương Nhược Trần chạy vào Vương Cung, chúng ta đều phải chết.
Chứng kiến Trương Nhược Trần sắp đuổi tới dưới Vương Cung, Trương Thiên Khuê cũng cực kỳ sợ hãi, ℓập tức nổi trận ℓôi đình:
- Hỗn đản, bảo ngươi đi mở hộ cung đại trận, ngươi không nghe thấy sao?
Cao thủ Hắc Thị kia cảm nhận được ℓửa giận của Trương Thiên Khuê, vội vàng ℓui xuống, an bài người kích hoạt trận pháp.


Bạn cần đăng nhập để bình luận