Vạn Cổ Thần Đế

Chương 40: Tổng Đà Chủ Của Bái Nguyệt Ma Giáo



Đi ra phòng luyện khí, Trương Nhược Trần nhìn thấy Cửu quận chúa và Đan
Hương Lăng. Hai người họ đều là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, duyên dáng
yêu kiều, thanh thuần ôn nhu, tạo một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Lúc này, các nàng đang tranh giành Tiểu Hắc.
- Tiểu Hắc! Ngươi có muốn chơi với bổn quận chúa không?
Cửu quận chúa dùng giọng uy hiếp nói.
Đan Hương Lăng môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, ôn nhu nói:
- Tiểu Hắc, đi cùng với ta! Ta dẫn ngươi đi ăn món ngon!
Cửu quận chúa bắt lấy hai lỗ tai của Tiểu Hắc, Đan Hương Lăng bắt lấy
đuôi của Tiểu Hắc, tranh giành đối nghịch với nhau, kéo qua kéo lại. Các nàng
đều muốn giành lấy Tiểu Hắc.
Lúc này Tiểu Hắc thật khổ không thể tả. Nếu không phải sợ Trương
Nhược Trần lại phong ấn vào trong bức tranh, thì nó đã ra tay làm thịt hai nữ
nhân này rồi.
Thật quá đáng!
Bổn tọa chính là Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng, từ lúc nào lại biến thành
đồ chơi cho hai nữ nhân này tranh đoạt?
- Két!
Cửa sắt của phòng luyện khí mở ra.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần và Tá Ân đi ra, Cửu quận chúa và Đan
Hương Lăng gần như cùng đồng thời buông tay, lập tức khôi phục lại hình tượng
thục nữ.
Cửu quận chúa nhẹ nhàng chỉnh lại ống tay áo và áo bào của mình, có
vẻ cao quý mà trang nhã. Đan Hương Lăng vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng sờ lên mái
tóc dài của mình, có vẻ ôn nhu mà thanh thuần.
Thình thịch!
Tiểu Hắc ngã ầm trên mặt đất, ngã thất điên bát đảo, nhìn đâu cũng
thấy ánh sao lấp lánh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ tới hai mỹ nhân trong
tứ đại mỹ nhân của Vân Vũ quận quốc lại vì tranh đoạt một con mèo mà đánh đập
tàn nhẫn?
Thật sự chỉ vì tranh đoạt một con mèo?
Không thể không nói, Cửu quận chúa và Đan Hương Lăng đều vô cùng xinh
đẹp, có thể nói là tuyệt sắc nhân gian. Võ giả khác, có thể gặp được một vị
trong đó đều mừng rỡ như điên, hận không thể đem hết của cải của mình đều hiến
tặng cho các nàng, chỉ mong có thể làm cho mỹ nhân cười.
Trương Nhược Trần cũng không để ý các nàng có phải là một trong tứ
đại mỹ nhân hay không, chỉ thản nhiên nói:
- Cửu tỷ, cùng ta đi đến Thanh Huyền Các, ta muốn mua một luyện khí
lô.
- Được!
Cửu quận chúa lập tức ôm Tiểu Hắc ở dưới đất, dáng vẻ tỏ ra vài phần
đắc ý, khóe mắt ngước lên nhìn về phía Đan Hương Lăng.
- Cửu vương tử điện hạ, đúng lúc Hương Lăng cũng muốn
đến Thanh Huyền Các, không biết có thể cùng đi với các ngươi không?
Giọng nói của Đan Hương Lăng dịu dàng, giọng điệu mang theo vài phần
linh hoạt.
Trương Nhược Trần cảm thấy không có gì không ổn, liền đồng ý.
Minh Văn công hội rất gần với Thanh Huyền Các, cho nên ba người họ
cũng không đi xe, mà đi bộ đến Thanh Huyền Các.
Chuyện làm cho Trương Nhược Trần không thể đoán trước, cuối cùng đã
xảy ra!

Phải biết rằng, Cửu quận chúa và Đan Hương Lăng đều xinh đẹp động
lòng người, quốc sắc thiên hương, là nữ thần trong mơ của rất nhiều võ giả.
Người theo đuổi các nàng, nhiều không đếm xuể, đủ xếp hàng dài từ Minh Văn công
hội đến cửa thành của Vương thành.
Bình thường muốn gặp được một vị trong đó đều khó như lên trời, nhưng
hôm nay, hai vị giai nhân tuyệt sắc lại đi theo phía sau của một người thiếu
niên, tất nhiên sẽ tạo thành một chuyện chấn động lớn ở Vũ thành.
- Đó không phải là ái nữ của tông chủ Xích Vân tông,
một trong tứ đại mỹ nhân của Vân Vũ quận quốc sao? Quả thực rất đẹp, giống như
tiên nữ bước ra từ trong tranh.
- Nữ tử đứng bên cạnh Đan cô nương là ai vậy? Vẻ đẹp
của nàng, gần như không thua kém Đan cô nương.
- Ngay cả Cửu quận chúa mà ngươi cũng không nhận ra?
Cửu quận chúa và Đan cô nương đều là mỹ nhân nổi danh, ở trong Vương thành,
người theo đuổi nàng nhiều không đếm xuể, hơn nữa phần lớn đều có thân phận
hiển quý, tu vi võ đạo cao cường.
Trên lầu các cách đó không xa, hai nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện nhau,
cũng nhìn thoáng qua ba người Trương Nhược Trần đang đi ở phía dưới.
Ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn chăm chú vào trên người Trương
Nhược Trần, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Đan Hương Lăng và Cửu quận chúa lại có thể đi cùng với hắn, từ lúc
nào trong Vương thành lại xuất hiện một thiếu niên như vậy?
Nam tử ngồi đối diện với Liễu Thừa Phong tên là Tư Đồ Các, chính là
đại ca của Tư Đồ Lâm Giang.
Tư Đồ Các cười nói:
- Liễu huynh, ngay cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra, hắn chính là
con trai thứ chín của Vân Vũ quận vương, mới gần đây đã giành được hạng nhất
trong cuộc khảo hạch cuối năm, hiện tại hắn chính là thiếu niên thiên tài quyền
thế mạnh nhất trong Vương thành. Có mỹ nhân nào lại không thích thiên tài?
Huống chi thân phận của Cửu vương tử tôn quý, thiên tư tuyệt diễm, càng là đối
tượng ngưỡng mộ của thiếu nữ trẻ tuổi.
Liễu Thừa Phong cười nhạt.
- Ta tưởng là ai, thì ra là hắn. Hạng nhất trong khảo hạch cuối năm
thì sao chứ? Chỉ là hạng nhất trong những thiếu niên ở Vương tộc và Vương thân
quốc thích, so với toàn bộ thiếu niên trong Vương thành, có lẽ hắn chỉ có thể
đứng vào một trong mười người đứng đầu mà thôi. Đặt trong toàn bộ thiếu niên ở
Vân Vũ quận quốc, có lẽ ngay cả hai mươi người đứng đầu hắn cũng không chen vào
được. Ta nhớ tu vi của hắn chỉ là Hoàng Cực cảnh tiểu cực! Buồn cười!
Liễu Thừa Phong hơi nhếch miệng cười, lộ ra vẻ vô cùng khinh miệt.
Tư Đồ Các có xem qua trận chiến giữa Trương Nhược Trần và Tư Đồ Lâm
Giang, biết Trương Nhược Trần rất lợi hại nói:
- Hắn lấy tu vi Hoàng Cực cảnh tiểu cực, đã có thể đánh bại thiếu niên
thiên tài Hoàng Cực cảnh đại cực, tuyệt đối không phải là một người dễ trêu
chọc. Nếu tu vi của hắn đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực, có lẽ hắn có thể
đánh bại võ giả đại viên mãn.
Liễu Thừa Phong nói:
- Sao có thể chứ? Kinh mạch trong cơ thể của võ giả đại viên mãn vô
cùng cố định, võ thể đại thành, võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực không thể so sánh
được. Cho dù hắn đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực, ở trong tay võ giả đại
viên mãn nhất định cũng chỉ đấu đến ba chiêu.
Tư Đồ Các cười nói:
- Tu vi võ đạo của Liễu huynh, trong những thiếu niên ở Vương thành
này đã đủ tư cách xếp vào ba vị trí đầu, đạt được Hoàng Cực cảnh đại viên mãn
đỉnh phong, cho dù Cửu vương tử thực sự có thiên tư tuyệt diễm, trước khi hắn
vẫn chưa đạt được Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, tuyệt đối không phải là đối thủ
của Liễu huynh.
Thiếu niên, chỉ là võ giả dưới hai mươi tuổi.
Lúc Liễu Thừa Phong mười bảy tuổi thì đã đạt được Hoàng Cực cảnh đại
viên mãn, ngoại trừ vị Thất vương tử có tư chất nghịch thiên đứng trên hắn.
Những thiếu niên thiên tài khác, không có người nào chịu được một chiêu của
hắn.
Trên mặt Liễu Thừa Phong lộ ra vẻ cười đắc ý, giọng nói mỉa mai:
- Đáng tiếc vị Cửu vương tử kia còn quá yếu, nếu không, thật ra cũng
là một đối thủ không tệ. Lấy tu vi bây giờ của hắn, ta hoàn toàn không có hứng
thú.
Tư Đồ Các cười nói:
- Liễu huynh có hứng thú với Hương Lăng cô nương sao? Chỉ tiếc hình
như Hương Lăng cô nương thích Cửu vương tử hơn, nếu như Liễu huynh thực sự
thích Hương Lăng cô nương, cần phải chủ động một chút mới được, nếu không, nàng
sẽ trở thành nữ nhân của Cửu vương tử.
- Hừ! Lấy địa vị của tiền trang ở Vũ thành của bổn
công tử, cũng chưa chắc kém hơn so với Cửu vương tử. Muốn một nữ nhân, còn
không phải chỉ là một câu nói?
Liễu Thừa Phong nói.

Phụ thân của Liễu Thừa Phong là Liễu Truyền Thần, chính là trang chủ
của Vũ Thành tiền trang ở Vân Vũ quận quốc. Tài lực của Vũ Thành tiền trang rất
mạnh, lôi kéo được nhiều cường giả.
Có thể nói, Liễu Truyền Thần nắm giữ một nguồn lực lượng rất lớn, đã
khống chế mạch máu kinh tế của Vân Vũ quận quốc.
Liễu Thừa Phong chính là con trai của Liễu Truyền Thần, ở trong đám
thiếu niên, tất nhiên cũng là người có thể kêu mưa gọi gió.
Nếu như hắn thực sự muốn có được Đan Hương Lăng, chỉ cần truyền đạt
một chút ý tứ của mình cho tông chủ của Xích Vân tông, tông chủ của Xích Vân
tông nhất định sẽ mừng rỡ gả con gái của mình cho hắn. Nếu như có thể kết thân
với Vũ Thành tiền trang, đối với Xích Vân tông chỉ có lợi, không có hại.
Thế nhưng, Liễu Thừa Phong cũng không phải muốn cưới Đan Hương Lăng,
chỉ là muốn đùa giỡn một chút, giống như đùa giỡn một kỹ nữ vậy.
Lấy thân phận và tư chất võ đạo của hắn, cũng đã sớm có đối tượng quan
hệ thông gia tốt hơn. Chỉ là con gái của một tông chủ, dùng để ngủ một đêm là
được, chơi chán rồi thì trực tiếp ném đi.
...
Khí thị, Thanh Huyền Các.
Tần Nhã khỏa thân, cơ thể trắng như tuyết, thoải mái nằm trên ngọc
thạch trong hồ tắm.
Trong hồ tắm, là một loại chất lỏng màu ngà sữa, tản ra hàn khí nhàn
nhạt màu trắng, để cơ thể mềm mại có lồi có lõm của nàng hoàn toàn bao phủ ở
bên trong. Ngực của nàng đầy đặn, eo ngọc rất nhỏ, đôi chân thẳng tắp, toàn bộ
cơ thể như ẩn như hiện trong nước, rất mê người.
Nếu có nam tử nhìn thấy cảnh như vậy, không thể không phun máu.
Lúc này, Mặc Hàn Lâm đang ở bên ngoài hồ tắm, cả người đều căng thẳng,
không dám nhìn về phía trong hồ tắm, giọng nói có chút run:
- Tổng đà chủ, một nửa tài vụ của Vũ Thành tiền trang ở Vân Vũ quận
quốc đã bị chúng ta từng bước xâm chiếm, không thể cùng đánh một trận với chúng
ta, có nên ra tay với Liễu Truyền Thần hay không, phân rã toàn bộ Vũ Thành tiền
trang ở Vân Vũ quận quốc?
Tần Nhã híp lại đôi mắt đẹp, từng sợi lông mi thật dài hơi rung động,
rơi xuống từng hạt nước.
Gương mặt nàng trong sáng, đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng chuyển động nói:
- Không vội! Thực lực của Vũ Thành tiền trang vẫn rất mạnh, không chỉ
đơn giản như bề ngoài đâu. Hơn nữa, nếu chúng ta ra tay với Vũ Thành tiền trang,
thế lực triều đình ở Vân Vũ quận quốc nhất định sẽ nhúng tay vào.
- Vân Vũ quận vương sẽ không cho phép mạch máu kinh tế
của Vân Vũ quận quốc bị chúng ta khống chế, huống chi, chợ đen cũng đã sớm muốn
ra tay với Vũ Thành tiền trang, để cho bọn họ đấu trước! Chúng ta chỉ núp trong
bóng tối, tiếp tục chờ đợi thời cơ!
Mặc Hàn Lâm khẽ gật đầu.
- Lộc cộc!
Tiếng bước chân vang lên.
Một thị nữ đi đến, khom người cúi đầu về phía bồn tắm nói:
- Lão bản, Cửu vương tử điện hạ đến Thanh Huyền Các, hắn muốn mua một
luyện khí lô Chân Vũ bảo khí cấp bảy.
Mặc Hàn Lâm ngồi ở chỗ này, cũng đã sớm chảy mồ hôi lạnh, sao có thể
bỏ qua cơ hội này, lập tức đứng dậy nói:
- Lão bản, ta đi chiêu đãi hắn!
- Đợi đã! Nếu là Cửu vương tử điện hạ, sao ta lại có
thể không tự mình đi chiêu đãi?
Tần Nhã mở ra đôi mắt đẹp, lập tức bước ra từ trong hồ tắm, mặc vào
một tầng voan mỏng màu đỏ, bọc lại cơ thể mê người. Từng hạt nước chảy xuống từ
trên lưng trắng noãn, rơi lách tách trên ngọc thạch.
Trương Nhược Trần là nam tử đầu tiên không bị nàng cám dỗ, tinh thần
lực và ý chí tuyệt đối cách xa người thường, Tần Nhã cảm thấy vô cùng hứng thú
với hắn.
Hơn nữa, nàng hoài nghi phía sau Trương Nhược Trần có một vị cường
giả siêu cấp, nếu không Trương Nhược Trần không thể trong vòng ba tháng mà tu
vi đã đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận