Vạn Cổ Thần Đế

Chương 45: Chiến Đấu Không Ngừng



Trong binh khí roi chính là khắc tinh của kiếm.
Lấy nhu khắc cương, lấy dài đánh ngắn.
Giống như Hồng Đào lúc này, đứng ngoài hơn mười mét mà có thể tấn công
Trương Nhược Trần.
Roi pháp của hắn biến hóa khôn lường, giống như cầm trong tay một con
hoàng xà dài, hoàng xà dài uốn lượn ngoằn ngoèo trong không khí phát ra tiếng
xé gió chói tai.
Đầu nhọn của roi dài là một gai nhọn dài ba tấc sắc bén hơn cả mũi
kiếm.
- Có chút thú vị!
Cuối cùng Trương Nhược Trần cũng động rồi!
Hắn vận chân khí truyền vào hai chân, hai mươi bảy kinh mạch toàn thân
đồng thời chuyển động, chân đạp bước tới hóa thành một đạo tàn ảnh xuyên trong
roi vàng.
Trong nháy mắt Trương Nhược Trần xuyên qua hơn mười mét đến trước
người Hồng Đào.
Hồng Đào biến sắc đang muốn thu lại roi tấn công về phía Trương Nhược
Trần.
Bụp!
Trương Nhược Trần dùng bao kiếm trong tay đánh vào cổ Hồng Đào.
Trọng tâm của Hồng Đào không vững nên lật nghiêng ra ngoài rơi xuống chiến
đài.
Ngay lúc đang rơi xuống chiến đài Hồng Đào lập tức xoay người giữa
không trung hai chân đáp đất vững vàng đứng trên mặt đất, không thảm hại như
sáu người trước đó.
Hồng Đào đứng dưới chiến đài nhìn Trương Nhược Trần:
- Ta bại rồi!
Nhịp bước vừa rồi Trương Nhược Trần thi triển thực sự rất nhanh, cho
dù đấu một lần nữa khẳng định hắn sẽ vẫn bại.
Lại là một chiêu!
- Với tu vi của Hồng Đào lại không thể cản được một
chiêu của hắn, cũng biến thái quá rồi?
Tiết Bệnh Sinh nhẹ nhàng lắc quạt khóe miệng cười tà dị:
- Có chút thú vị!
- Trận thứ tám, để ta đến chấm dứt tiến độ toàn thắng
của ngươi.
Tiết Bệnh Sinh hóa thành một bóng dáng màu trắng nhẹ người nhảy lên
giống như một chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống trên chiến đài.
- Tiết Bệnh Sinh!
Trương Nhược Trần nói.
Trước đây Trương Nhược Trần đã chứng kiến trận đấu giữa Tiết Bệnh Sinh
và Nhiếp Hành, chỉ một chiêu, Tiết Bệnh Sinh đã giết chết Nhiếp Hành.
Người này tốc độ cực nhanh, tuyệt đối là một đối thủ mạnh.
Tiết Bệnh Sinh khẽ cười, nói:
- Tiết mỗ đã gặp rất nhiều thiên tài, ngoài Thất vương tử điện hạ, thì
tài năng của Cửu vương tử điện hạ là cao nhất. Khảo hạch cuối năm vừa qua chưa
đầy hai tháng, Cửu vương tử điện hạ lại liên phá hai cảnh giới, đạt đến Hoàng
Cực cảnh đại cực. Bội phục! Thật sự bội phục!
Trương Nhược Trần nói:
- Ngươi là người của phủ quốc sư?
- Đúng vậy.
Tiết Bệnh Sinh nói.
- Ngươi có nắm chắc sẽ đánh bại ta?
Trương Nhược Trần nói.
Tiết Bệnh Sinh cười nói:
- Ưu thế lớn nhất của Cửu vương tử điện hạ là kiếm đạo đạt đến cảnh
giới kiếm tùy theo tâm cao cấp. Bất lợi lớn nhất là chân khí trong cơ thể không
đủ, Cửu vương tử điện hạ vừa mới đột phá lên đại cực phải không?
Trương Nhược Trần không nói gì.
Tiết Bệnh Sinh tiếp tục nói:

- Tốc độ của Cửu vương tử điện hạ rất nhanh nhưng tốc độ của Tiết mỗ
cũng không chậm, Cửu vương tử điện hạ muốn dựa vào tốc độ để thắng, với người
khác hữu hiệu, với Tiết mỗ lại không có hiệu quả rồi. Nếu như so lực lượng, với
tu vi Hoàng Cực cảnh đại viên mãn của Tiết mỗ e là so với Cửu vương tử điện hạ
cũng thắng một bậc?
- Thật sao?
Trương Nhược Trần nói.
Tiết Bệnh Sinh gật đầu, nói:
- Cửu vương tử điện hạ, trước mặt Tiết mỗ, người nên rút kiếm rồi!
- Nếu ta cảm thấy thực lực của ngươi đủ mạnh, tự nhiên
sẽ rút kiếm.
Trương Nhược Trần nói.
- Vậy Cửu vương tử điện hạ phải cẩn thận rồi! Thiết
Cốt Phiến của Tiết mỗ là một Chân Vũ bảo khí cấp ba, đã có chín vị võ giả Hoàng
Cực cảnh đại viên mãn chết dưới Thiết Cốt Phiến.
Mí mắt Tiết Bệnh Sinh khép lại, quạt giấy vốn đang gấp, soạt một tiếng
được mở ra, mỗi phiến lá quạt đều vươn ra một mảnh kiếm nhỏ sắc bén dài ba
thước.
- Vù!
Tốc độ của Tiết Bệnh Sinh quả nhiên cực nhanh, giống như một cái bóng
màu trắng quỷ mị chớp mắt đã đứng trước mặt Trương Nhược Trần.
Hắn tu luyện một loại thân pháp Nhân cấp thượng phẩm gọi là Lăng Hư
Bát Bộ, mỗi bước đều dài một trượng.
Liên tiếp bước ra tám bước, xuất hiện tám đạo tàn ảnh trên chiến
đài.
Giống như tám Tiết Bệnh Sinh cùng lúc tấn công Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần bất động, hai chân không di chuyển, không ngừng khua
bao kiếm.
Mỗi lần tấn công sẽ phát ra tiếng va chạm kim loại trong không khí tỏa
ra từng đốm lửa.
Keng Keng!
Trong nháy mắt Trương Nhược Trần và Tiết Bệnh Sinh giao thủ hơn hai
mươi chiêu, giống như một đoàn ảo ảnh đang giao chiến trên chiến đài, võ giả tu
vi thấp căn bản không thấy rõ họ ra tay như thế nào chỉ có thể nhìn thấy từng
cái bóng.
Liễu Thừa Phong đứng ở nơi cao nhất trên khán đài Hoàng cấp Vũ Đấu
Cung chăm chú nhìn dưới chiến đài, hừm một tiếng:
- Tiết Bệnh Sinh lại có thể cùng hắn bất phân thắng bại, thật khó
lường!
- Bái kiến Liễu công tử!
Hàn Phủ quỳ trên mặt đất, cung cung kính kính bái kiến Liễu Thừa
Phong.
Thân thể Hàn Phủ vô cùng cao to, chừng hai mét sáu, hai mét bảy, chỉ
một nắm đấm mà còn to hơn cả đầu của người bình thường, trên người đầy những
vết đốm báo màu vàng.
Trong cơ thể hắn có huyết mạch mãnh thú Hỏa Sư Báo, vốn cũng không
phải loài người thuần chủng mà tới từ Hỏa Báo bán nhân tộc.
Tại Côn Lôn giới có rất nhiều bán nhân trở thành một chủng tộc độc lập
ví như: Man Long bán nhân tộc lực lượng cường đại, Man Tượng bán nhân tộc, Ma
Viên bán nhân tộc, cũng có Ngọc Hồ bán nhân tộc mỹ mạo vang danh thiên hạ,
Nguyệt Ngư bán nhân tộc...
Địa vị của bán nhân tộc thật ra rất thấp kém, đa phần đều bị bắt làm
nô lệ.
Hàn Phủ chính là một nô lệ bán nhân tộc, bởi vì tại Hoàng cấp Vũ Đấu
Cung có kỷ lục thắng liền chín trận nên Liễu Thừa Phong mới mua hắn với giá rất
cao.
Liễu Thừa Phong nói:
- Đứng dậy đi! Nhìn thấy thiếu niên trên chiến đài kia không?
Hàn Phủ đứng dậy, chăm chú nhìn Trương Nhược Trần trên chiến đài, nói:
- Hắn rất mạnh!
Liễu Thừa Phong nói:
- Đương nhiên rất mạnh, cho nên nếu Tiết Bệnh Sinh bại dưới tay hắn,
trận tiếp theo ngươi phải ra tay giết hắn.
- Hàn Phủ nhất định sẽ không khiến công tử thất vọng
cho dù là đồng quy vu tận cũng sẽ giết chết hắn.
Hàn Phủ dáng vẻ chém sắt như chém bùn nói.
Liễu Thừa Phong gật đầu nói:
- Tiết Bệnh Sinh đã thăm dò ra thực lực thật sự của hắn, ngươi hãy xem
kĩ hắn và Tiết Bệnh Sinh chiến đấu, rất có lợi cho trận đấu tiếp theo của
ngươi.
Hàn Phủ gật đầu.
- Tiết Bệnh Sinh cũng quá mạnh rồi, vạn nhất có sơ sót
gì thì phải làm sao?
Cửu quận chúa hơi lo lắng.

Tiết Bệnh Sinh tuyệt đối không dám giết chết Trương Nhược Trần, nhưng
mà lỡ như xảy ra điều bất trắc thì sao?
Tiết Bệnh Sinh không so với những võ giả đại viên mãn khác được, hắn
là một cường giả thật sự, hơn nữa các phương diện đều có vẻ áp chế Trương Nhược
Trần, Trương Nhược Trần muốn thắng hầu như là chuyện không thể.
Toàn bộ võ giả khắp Hoàng cấp Vũ Đấu Cung đều khẩn trương, đều muốn
biết Trương Nhược Trần có đánh bại được Tiết Bệnh Sinh hay không?
Hắn có thể thắng liền tám trận hay không?
- Nên kết thúc rồi!
Ánh mắt Trương Nhược Trần trở nên sắc bén, bao kiếm đâm ra, nói:
- Thiên Tâm Phá Mai!
Tốc độ xuất kiếm nhanh gấp ba lần, kiếm khí hóa thành ánh sáng màu
trắng xuyên qua hư không đâm về phía ấn đường Tiết Bệnh Sinh.
Tiết Bệnh Sinh biến sắc, lập tức lùi lại.
Nhưng muộn rồi!
- Vụt!
Phần mũi bao kiếm chạm vào ấn đường Tiết Bệnh Sinh.
Đầu óc Tiết Bệnh Sinh choáng váng, không thể chịu đựng mà trực tiếp
ngã trên chiến đài, hôn mê bất tỉnh.
Cũng may chỉ là vỏ kiếm, nếu là lưỡi kiếm thì ấn đường Tiết Bệnh Sinh
đã bị đâm thủng.
Một lão đầy tớ của phủ quốc sư lập tức xông lên chiến đài, vái Trương
Nhược Trần một cái, nói:
- Đạ ta Cửu vương tử điện hạ đã hạ thủ lưu tình!
Nói xong, lão đầy tớ kia ôm Tiết Bệnh Sinh đang hôn mê đi xuống chiến
đài lập tức rời khỏi Hoàng cấp Vũ Đấu Cung.
Thắng liền tám trận!
Toàn bộ Hoàng cấp Vũ đấu Cung đều nhốn nháo cả lên, chỉ mới mười sáu
tuổi, mở ra kỷ lục thắng liền tám trận, tuyệt đối là chuyện vô cùng không bình
thường.
Dù là võ giả Hoàng Bảng Liễu Thừa Phong, lúc mười sáu tuổi cũng không
hùng mạnh như vậy.
- Cửu đệ cũng quá mạnh rồi! Nếu phụ vương biết được
chuyện này nhất định sẽ lại cao hứng mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Cửu quận chúa thở một hơi thật dài, thấp thỏm trong lòng cuối cùng
cũng hạ xuống.
Nhưng nàng phát hiện sau khi Trương Nhược Trần thắng liền tám trận
cũng không xuống chiến đài, hắn còn muốn tiếp tục trận đấu thứ chín ư?
Vào thời khắc này Hàn Phủ lực lưỡng từng bước leo lên chiến đài.
Trên tay hắn cầm một rìu chiến nặng một nghìn hai trăm cân, toàn phân
bị che bởi áo giáp kim loại, áo giáp kim loại không phải là che phủ ngoài thân
thể mà là khảm nạm trong xương khớp và máu thịt nối thân thể thành một thể.
- Lại là... Hàn Phủ, nguy rồi!
Sắc mặt Cửu quận chúa hơi nhợt nhạt, lập tức kêu to về hướng chiến
đài:
- Cửu đệ, nhanh nhận thua, Hàn Phủ là một tên điên, võ giả giao thủ
với hắn không có một ai có thể sống sót.
Đan Hương Lăng biến sắc, nói:
- Hàn Phủ là nô bộc của Liễu Thừa Phong, nhất định hắn sẽ giết ngươi
trên chiến đài, Cửu vương tử, nhận thua đi, thân phận ngươi tôn quý không cần
thiết phải liều mạng với một tên điên khát máu người đâu.
Hàn Phủ đứng trên chiến đài cười lớn một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi đã nghe chưa, hai cô gái bảo ngươi nhận thua, nếu
ngươi không nhận thua, rìu chiến của Hàn Phủ nhất định chém ngươi thành hai
khúc.
Trương Nhược Trần nhìn lên nơi cao nhất trên khán đài đúng lúc nhìn
thấy Liễu Thừa Phong đứng phía trước.
Liễu Thừa Phong cũng nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trên mặt hiện
lên nụ cười mỉa mai, cất cao giọng nói:
- Nếu như Cửu vương tử điện hạ sợ chết vẫn là nên sớm nhận thua, lỡ
như không cẩn thận chết trên chiến đài thì bổn công tử thật sự không biết nên
giải thích như thế nào với quận vương đại nhân.
Trương Nhược Trần nói:
- Thật ư? Còn chưa đấu, chưa biết ai chết ai sống đâu!
- Không biết trời cao đất dày! Hàn Phủ, cho Cửu vương
tử điện hạ mở mang một chút lực lượng của ngươi, đừng để Cửu vương tử điện hạ
coi thường!
Liễu Thừa Phong âm trầm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận