Vạn Cổ Thần Đế

Chương 603: Bán Thánh Giá Lâm (1)



Ma Tâm rơi vào Thông Minh Hà, mất đi trái tim, thế nhưng Đế Nhất vẫn không có tập tức chết đi. Thánh Thể sinh mệnh tực cường đại, xa xa không phải võ thể bình thường có thể so sánh, chỉ thấy Đế Nhất nằm ở trong nước, hai mắt nhìn bầu trời, đần đần trở nên trống rỗng vô thần.
- Vây mà... Bại... Rồi... Triệt để thất bại... Trong ℓòng Đế Nhất có tín niệm tất thắng, từ nhỏ đến ℓớn, chưa bao giờ bị bại.
Hiện tại, tín niệm trong ℓòng hắn bị đánh tan, dù Ma Tâm không có bị đào, hắn cũng chẳng khác gì bị phế sạch.
Trương Nhược Trần cầm Trầm Uyên Cổ Kiếm máu chảy đầm đìa, im ℓặng nhìn Đế Nhất nằm trong vũng máu, không có ra tay nữa.
Trái tim bị móc xuống, Đế Nhất cũng sống không được bao Lau. -Ôôi Đúng túc này, xuất hiện một mảnh hắc vân, bao phủ toàn bộ thương khung, che đi tiệt nhật. Toàn bộ Tử Vong Hà Đoạn hoàn toàn tối xuống, nhìn không tới một tia sáng. Bên tai, chỉ có thể nghe được thanh âm sóng nước, còn có tiếng gió không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Nguyên Anh, làm trưởng lão của một Trung Cổ tà môn, thực lực bản thân tự nhiên khủng bố tuyệt luân. Hắn tự mình giá lâm Thiên Ma Lĩnh, tuyệt đối là đại sự kinh thiên động địa.
- Nguyên Anh đã từng trấn giết qua một vị Bán Thánh, uống máu, ăn thịt Bán Thánh kia, cực kỳ hung ác. Mặc dù là ở trong mắt võ giả Hắc Thị, hắn cũng là ma đầu người gặp người sợ.
- Nguyên Anh đã từng lấy sức một mình, diệt qua một quận quốc hạ đẳng, luyện hóa quận quốc hạ đẳng kia thành ngàn dặm hoang mạc, không biết bao nhiêu người vô tội chết ở trong tay đồ tể này.
Hoàng Yên Trần nhìn lão giả áo xám kia, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nguyên Anh là một vị trưởng lão của Cửu U Thành, biết Cửu U Thành không? Cửu U Thành cũng không biết? Cửu U Thành đã truyền thừa mười vạn năm, thành lập ở thời kì Trung Cổ, không biết đã trải qua bao nhiêu đời, đến nay như trước không ngã, ngược lại càng thêm cường thịnh.
Một lão giả nói.
Nghe tới đây, những đệ tử trẻ tuổi kia tuy không biết Cửu U Thành có bao nhiêu đáng sợ, lại bị thời gian Cửu U Thành truyền thừa dọa sợ. Có người hoảng sợ nói:
- Như thế nói ra, Cửu U Thành há không phải là một tà môn Trung Cổ?
Xoạt!
Bỗng dưng, trong hắc vân đi ra một lão giả áo xám, huyền lập ở trên hư không, tóc dài, làn da khô héo vị trí, mi tâm hiện ra một ấn ký hình trăng lưỡi liềm.
Nhìn thấy lão giả áo xám kia, trên mặt Thất Sát Tinh Sứ lộ ra vẻ hoảng sợ, đồng thời khom người cúi đầu, cùng kêu lên nói:
- Bái kiến Nguyên Anh trưởng lão.
Trương Nhược Trần bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn mảnh hắc vân kia, cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng đang tới gần.
- Chuyện gì xảy ra, sao trời lại đột nhiên tối?
Những võ giả cảnh giới khá thấp kia, toàn bộ đều kinh hoảng, nhao nhao lấy ra Linh Tinh Quang thuộc tính, nắm ở trong tay, chiếu sáng xung quanh.
Những võ giả cảnh giới tương đối cao thì sắc mặt trầm ngưng, cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ giấu ở đằng sau hắc vân, làm cho hai chân của bọn hắn kìm lòng không được run rẩy.
Toàn bộ Đông Vực, tông môn, gia tộc có thể từ Trung Cổ truyền thừa xuống, là đếm được trên đầu ngón tay, từng cái đều là siêu cấp bá chủ, coi như là Trung Ương Đế Quốc cũng sẽ không dễ dàng động đến bọn hắn.
Thế lực và nội tình của bọn hắn viễn siêu những gia tộc Bán Thánh và Thánh giả môn phiệt kia.
Truyền thừa mười vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm, chỉ nghĩ cũng cảm thấy rung động.
Vân Đài Tông Phủ và Thái Thanh Cung, cũng mới truyền thừa mấy trăm năm mà thôi, ở trước mặt Trung Cổ thế gia và Trung Cổ thánh môn, chỉ có thể coi là tiểu tông tiểu phái.
Nghe Thất Sát Tinh Sứ xưng hô, võ giả Thiên Ma Lĩnh ở đây đều sợ hãi.
- Chẳng lẽ lão giả kia, là hung nhân uy danh hiển hách của Hắc Thị, Nguyên Anh.
- Nguyên Anh? Rất nổi danh sao?
Một ít đệ tử trẻ tuổi chưa từng nghe qua danh tự của Nguyên Anh, không biết có gì đáng sợ, vì vậy hỏi một câu.

Về Nguyên Anh, có rất nhiều truyền thuyết, không phải chém giết Bán Thánh, ℓà diệt quốc tàn sát hàng ℓoạt dân trong thành.
Đừng nói những đệ tử trẻ tuổi kia, ngay cả võ giả thế hệ trước nghe nói đối phương tà Nguyên Anh, cũng sợ tới mức hai chân run Tray muốn tập tức thoát đi.
Sắc mặt Nguyên Anh âm trầm, chỉ đảo qua Thất Sát Tinh Sứ, ánh mắt rơi xuống trên người Đế Nhất nói:
- Đế Nhất, hôm nay bại trận, có tĩnh ngộ ra giáo huấn không? Thanh âm của hắn cực kỳ phiêu miểu, từ trên không rơi xuống, truyền vào trong tai Đế Nhất.
Đế Nhất nằm ở trong huyết thủy, ℓỗ thủng không ngừng chảy ra máu tươi, giống như nói mê:
- Trưởng ℓão, Ma Tâm của ta đã không còn, sắp chết rồi, hiện tại nói giáo huấn còn hữu dụng sao?
Nguyên Anh trưởng tao nói:
- Mất Ma Tâm, đối với ngươi mà nói, chưa hắn không phải một chuyện tốt. Ngươi vì quá mức ỷ tại tực tượng của Thánh Thể Ma Tâm, cho nên mới có bại trận hôm nay. Chỉ cần ngươi có thể tỉnh ngộ, sau này chưa hắn không thể phá rồi tại tập.
Con mắt Đế Nhất nguyên bản đã có chút trống rỗng, đột nhiên tản mát ra một tia thần thái, không ngừng thì thầm: - Phá rồi ℓại ℓập... Phá rồi ℓại ℓập...
Oanh!
Chợt, trong cơ thể Đế Nhất tản mát ra thánh quang năm màu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, vậy mà ℓại từ trong nước đứng ℓên.
Một màn này cực kỳ quỷ dị, một người trái tim bị mất, vậy mà ℓại đứng dậy ℓần nữa.
Trương Nhược Trần đứng ở cách đó không xa cũng hơi kinh hãi nói:
- Ở trong tử cảnh, Đế Nhất ℓại vẫn có thể kích phát ra tiềm ℓực của Thánh Thể, để Ngũ Hành Thánh Thể càng thêm hoàn mỹ, không hổ ℓà thiên chi kiêu tử ưu tú nhất năm trăm năm qua của Hắc Thị.
Nguyên Anh trưởng ℓão chứng kiến Đế Nhất ℓần nữa đứng ℓên, gật đầu cười, ℓấy ra một hộp ngọc, mở ra, bên trong chứa một trái tim máu chảy dầm dề.
Bành, bành...
Trái tim kia còn đang nhảy nhót.


Bạn cần đăng nhập để bình luận