Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 121: Sức mạnh Chúc Long, Thần Ma Thân

Tấn quốc Học phủ.
Sáu trăm hai mươi đệ tử mới, đều nằm rạp trên mặt đất.
Đều là bị đánh đến nằm bẹp.
Dù là nam hay nữ, người bị thương nhẹ nhất là gãy mấy cái xương.
Người bị nặng nhất, thì nửa người trên đều là máu, chính là thiên tài tu luyện Long Tượng công kia.
Người này tính tình hung hãn, lúc đầu còn đánh ngược trở lại. Nhưng mà càng phản kháng, thì càng bị đánh dữ dội hơn, đánh tới mức không dám đánh lại nữa, vì đến lúc này hắn đã hiểu, càng quật cường chỉ càng bị đánh nhiều hơn mà thôi.
Trên lôi đài, Lý Nham nhìn đám học sinh nằm dưới đất, nở nụ cười hài lòng.
Tấn quốc Học phủ có dược sư chuyên môn, những thương tích kiểu này cơ bản chả là gì cả, vài ngày là khỏi hẳn.
Nhìn đám đệ tử mới nằm rạp dưới đất rên rỉ, Lý Nham chả hề có chút cảm giác có lỗi nào.
Vì đây không phải là làm cho hả giận, mà là lập uy.
Người đi vào được Tấn quốc Học phủ, đều là người thông minh, đều là thiên tài các chốn.
Trong số đó, nhất định sẽ có những kẻ tự cho mình là tài trí hơn người, ngươi càng nói năng đàng hoàng với bọn họ, bọn họ sẽ càng cảm thấy ngươi là người dễ bị ăn hiếp.
Nên bao nhiêu năm nay, phàm là đệ tử mới nhập môn, thì đều phải bị đánh một trận, không bị đánh một trận, sẽ vểnh hết đuôi lên trời.
Nhìn đám đệ tử này, Lý Nham không khỏi nhớ lại cảnh năm đó mình bị đánh.
Trên Diễn Võ Trường, hơn sáu trăm con người không ai nói gì cả, nhưng có rất nhiều đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm, rõ ràng là vô cùng không phục.
Lý Nham cảm nhận được ý nghĩ ấy, hắn không hề thấy giận, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
"Các người không phục lắm đúng không?"
Lý Nham nhìn đám đệ tử mới, hỏi.
Đám đệ tử mới bực bội, Lý Nham này rõ ràng đã biết mà còn cố hỏi.
Làm thế này, có ai mà phục được?
Vừa tới học phủ, đã phải đánh nhau với thế hệ trước. Chưa nói tới việc bị cảnh giới áp chế, dù không bị cảnh giới áp chế, thì không cho dùng pháp khí, không cho dùng đạo pháp, chỉ được dùng thể thuật, ai mà phục cho được?
Đa phần không nói gì, nhưng ý tứ ở trong mắt rất rõ.
Đúng thế, làm như vậy, ta rất không phục.
Đương nhiên, cũng có một số ít người đáp trả.
"Không phải không phục, mà vô cùng không phục! Mấy chục người đánh một người, lấy lớn hiếp nhỏ, tính là cái gì! ".
Có người không phục, nhìn nhìn Lý Nham, vẻ đầy oán hận.
Bọn họ đều là thiên tài, thường ngày đều được mọi người vây quanh, tuy không phải chưa từng bị đánh, nhưng loại hiếp đáp nhục nhã như này thì chưa từng bị bao giờ.
Lý Nham nở nụ cười.
Đám sư huynh thời Ngũ Đại cũng cười rộ lên.
"Các ngươi cười cái gì? Ta nói sai à? Nếu đơn đả độc đấu, dù cảnh giới không bằng các ngươi, nhưng ta vẫn phục, các ngươi có cảnh giới mạnh hơn chúng ta, hơn nữa còn đã học ở Tấn quốc Học phủ mười năm, vậy mà còn mười người đánh một người, không có một chút phong phạm sư huynh nào hết, không có một chút khí phách Tấn quốc Học phủ nào hết!"
Người nọ nói, siết chặt nắm tay, cảm thấy rất là uất ức.
Thật ra, không chỉ hắn, không ít người ở đây cũng có cùng suy nghĩ như thế, chỉ là đa phần đều chọn im lặng không nói ra mà thôi, bây giờ đã có người lên tiếng trước, bọn họ mới cùng ào ào nói theo.
"Còn bảo là sư huynh cái gì, ngay cả đơn đả độc đấu cũng không dám, chỉ biết hùa nhau ăn hiếp đệ tử mới bọn ta."
"Muốn lập uy thì cứ việc, nhưng có cần phải làm như vậy hay không?"
"Ta nhất định không bỏ qua việc này đâu."
Từng tiếng nói thi nhau vang lên.
Tiếng đệ tử mới phản đối càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to.
Lý Nham quát to.
"Câm miệng!"
Quát một tiếng, tất cả âm thanh im bặt.
Lý Nham không cười nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn đám người kia.
Những đệ tử mới bị hắn nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi.
"Ngu xuẩn!"
"Các ngươi tưởng bọn ta làm như vậy chỉ là để lập uy?"
"Đúng là ngu hết nói!"
"Có phải các ngươi cảm thấy, bọn ta lấy nhiều khi ít, lấy lớn hiếp nhỏ đúng không?"
"Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, ở Tấn quốc Học phủ, ít nhất vẫn còn giữ chút quy củ, ít nhất sẽ không làm tổn thương tới tính mạng của các ngươi."
"Nhưng nếu chờ tới một ngày, các ngươi gặp phải đệ tử Ma giáo, hoặc kẻ địch của mình, ta hỏi các ngươi, bọn chúng có nói quy củ với các ngươi không? ".
"Bọn chúng có chịu đánh một trận công bằng với các ngươi không?"
Lý Nham gằn từng chữ, dạy đám học trò mới.
"Ta nghĩ có lẽ mấy hôm trước, sư huynh hướng dẫn các ngươi, Phương Lỗi sư huynh hẳn đã nói với các ngươi rồi."
"Tấn quốc Học phủ, không phải nơi dạy các ngươi tu hành, không phải nơi dạy các ngươi thần thông đạo thuật, Tấn quốc Học phủ, là nơi dạy các ngươi làm sao trở thành một thiên tài hợp cách thật sự."
"Đa số trong các ngươi, có xuất thân không tầm thường, là thiên tài của các châu, từ nhỏ đã quen được mọi người vây quanh, lúc nào các ngươi cũng có một suy nghĩ đáng ghét rằng mình ưu việt hơn người khác."
"Nhưng trong mắt các thiên tài chân chính, cái thứ ưu việt mà các ngươi biểu hiện ra ngoài kia chỉ làm cho người ta buồn nôn, làm cho người ta cực kỳ chán ghét."
"Đừng mang cái dáng vẻ lúc ở tông môn kia mà dùng ở học phủ, các ngươi phải hiểu Tấn quốc Học phủ là một thế giới mới."
"Ở nơi này, chỉ cần phù hợp quy củ, các ngươi muốn làm cái gì thì làm, muốn giở trò gì thì giở trò, muốn đánh nhau cứ việc đánh nhau, muốn kéo bè kết phái cứ kéo bè kết phái."
"Hiện giờ các ngươi đang rất không phục chứ gì!"
"Vậy thì hãy ghi nhớ cho thật kỹ dung mạo của bọn ta, sau này cứ tha hồ tới tìm bọn ta mà gây sự, cứ việc canh lúc bọn ta lạc đàn mà tấn công, mà báo thù."
"Nhưng đừng để bọn ta phát hiện ra, bởi vì nếu để bọn ta biết được, bọn ta sẽ trả đũa lại đó."
"Ở nơi này, không có gì công bằng hay không công bằng! Không có quan tâm tới xuất thân, ở Tấn quốc Học phủ, địa vị, quyền lợi của tất cả mọi người đều phải do chính mình đi giành lấy."
"Hiểu chưa?"
Lý Nham nói luôn một tràng, dõng dạc, lạnh lùng.
Đám đệ tử Ngũ Đại xung quanh hắn cũng vô cùng nghiêm túc.
Đúng thế.
Tấn quốc Học phủ.
Không giống như học phủ bình thường.
Hơn sáu trăm học sinh mới đều bối rối, chỉ có một số rất nhỏ trong số họ là có biết một chút về phong cách này của Tấn quốc Học phủ.
Vì trong suy nghĩ của phần lớn mọi người, Tấn quốc Học phủ phải là một nơi vô cùng nghiêm túc, tôn sư trọng đạo, nhân nghĩa đạo đức, đại quốc khí phái.
Không ai ngờ, Tấn quốc Học phủ lại quái dị như vậy.
"Nhưng, lần này đích thực là lập uy, mà các ngươi may lắm đấy, ít nhất là hơn sáu trăm người các ngươi cùng bị đánh một lúc với nhau."
"Bình thường, mỗi lần Tấn quốc Học phủ tuyển sinh, đều sẽ xuất hiện hai nhóm người, một nhóm đầu rất đông, nhóm thứ hai rất ít, là những kẻ được tuyển chọn đặc biệt. Các ngươi yên tâm, những đệ tử tới vào nhóm sau cũng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ giống các ngươi."
"Đến lúc đó là mấy trăm sư huynh đánh tơi bời chỉ vài người mới, bọn họ mới là thê thảm."
Lý Nham nói, giọng đầy vẻ “các ngươi may lắm đó!”
"Sư huynh, thời gian tuyển sinh của Tấn quốc Học phủ đã kết thúc, những người sau mà vào chẳng phải đều là thiên tài trong thiên tài hay sao, lỡ các ngươi đánh không lại thì sao?"
Có người đang nằm trên mặt đất, không nhịn được hỏi.
"Ha ha ha ha ha Hàa...!"
"Tiểu tử này điên rồi hử?"
"Đánh không lại? Ha ha ha ha ha!"
Đám sư huynh Ngũ Đại đều cười rộ lên.
Nhất là Lý Nham, hắn vừa cười, vừa đáp lại đầy tự tin.
"Ngươi yên tâm, từ khi Tấn quốc Học phủ mở đến bây giờ, chưa từng có một đệ tử mới nào mà chưa từng bị đánh."
"Huống hồ một trăm sư huynh đánh không lại, vậy thì tất cả Ngũ Đại sẽ cùng tiến lên, nếu tất cả Ngũ Đại sư huynh đều đánh không lại, vậy thì sư huynh Tứ Đại đến đánh, sư huynh Tứ Đại đánh không lại, sư huynh Tam Đại sẽ ra tay."
"Nếu sư huynh Tam Đại đánh không lại, vậy thế hệ sư huynh Nhị Đại sẽ tiếp nối, nếu thế hệ Nhị Đại sư huynh cũng đánh không lại, thì sư huynh Nhất Đại đến đánh."
"Ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, học phủ chúng ta, hiện nay sư huynh Nhất Đại chỉ còn có ba người, và đều là tu sĩ Kim Đan Đại viên mãn, dù chỉ là vật lộn, nhưng chẳng lẽ một tu sĩ Trúc Cơ lại có thể đánh thắng tu sĩ Kim Đan?"
"Nếu có người có thể đánh thắng, Lý Nham ta sẽ dùng lưỡi liếm sạch toàn bộ Diễn Võ Trường này."
Lý Nham cười lớn nói.
Nhưng mọi người nghe lời nói của hắn, chỉ cảm thấy “thật là vô sỉ”.
Thời Ngũ Đại đánh không lại thì tới Tứ Đại, Tứ Đại đánh không lại thì kéo Tam Đại, cứ thế suy ra, cái trò này đúng thật là khó giải.
Chủ yếu nhất là, những sư huynh này ai cũng siêu vô lại, quả thực là không thèm nói quy củ, nói công bằng. Ăn hiếp các ngươi đấy thì sao? Không phục thì đánh ta đi?
Cứ như vậy.
Tiết học đầu tiên dành cho đệ tử mới của Tấn quốc cứ thế mà kết thúc.
Cùng lúc đó.
Sau núi Thanh Vân Đạo Tông.
Một tiếng rồng ngâm trầm trầm vang lên.
Tiên khiếu Chúc Long thứ ba mươi sáu đã được đả thông.
"Rống!"
Tiếng rồng ngâm âm vang trong đầu Diệp Bình.
Sau đó, một thiên phú thần thông cũng xuất hiện trong đầu hắn.
Chúc Long cổ ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận